• 12,777

Chương 256: Đội trưởng phó, em nhớ anh lắm


Giản Thù đi được hai bước, quay đầu nhìn gã đàn ông bị đè xuống đất kia một cái. Gã chính là người ở trong rạp chiếu phim hôm nay.

Vào trong8 khách sạn rồi, Phó Thời Lẫm mới xoa đầu cô hỏi:
Sợ không em?


Giản Thù ngẩng lên, lo lắng nhìn anh:
Em không sao, vừa rồi hắn ta hắt cái3 gì thế anh?

Trong thời gian này, anh ta không có bất cứ biểu hiện dị thường nào, cho dù biết cảnh sát đã cử người theo dõi anh ta, anh ta cũng vẫn lên lớp, tan lớp như bình thường.
Họ biết rõ anh ta chính là hung thủ, nhưng lại không thể bắt anh ta được!


Nước ấy mà, em lên trước đi, anh xử lý một số chuyện còn lại đã.


Nhưng mà…


Ngoan, nghe anh.

May mà vừa vào đông, quần áo mặc cũng dày hơn bình thường, chứ nếu là mùa hè thì không biết da đã bị cháy loét thành thế nào rồi.
Thằng chó chết này, ra tay quá tàn độc!!!
Người của đồn cảnh sát nhanh chóng đến nơi.
Mạnh Viễn trợn trừng mắt:
Thế anh…


Tôi không sao, cậu giám sát hắn, tôi đi thay bộ quần áo đã.

Mạnh Viễn mấp máy môi, nhìn áo đội trưởng Phó bị cháy thủng một lớp ở phía sau, tức điên người đập cho gã kia một trận.
Mạnh Viễn giao người cho họ rồi đi đến bên cạnh chiếc xe việt dã màu đen, nói:
Có cần đến bệnh viện xem thế nào không ạ?

Phó Thời Lẫm mặc nốt cái áo khoác vào, thản nhiên đáp:
Không cần.
Vừa rồi anh đã xử lý đơn giản rồi. Hơn nữa, tối nay Bạch Trường Châu cũng đến đây.
Một tháng trước, liên quan đến những vật chứng phát hiện được ở khu Đông Sơn, chỉ một tiếng ngay trước khi có kết quả giám định, Bạch Trường Châu lại tới đồn cảnh sát báo án.
Điều tra về chiếc nhẫn đó cũng có kết quả, cùng là một đôi với chiếc nhẫn trên tay Bạch Trường Châu.
Chiêu ra tay trước để giành thế chủ động này của Bạch Trường Châu thật sự quá cao tay.
Đầu tiên là thoát khỏi hiềm nghi của chính mình, đồng thời khiến cho công tác điều tra rơi vào bế tắc.
Điều Giản Thù hơi bất ngờ đó là, đoàn phim không chỉ mời Bạch Trường Châu và đội trưởng Phó, mà còn mời cả Thẩm Hành nữa.
Lúc nhà sản xuất bước tới chào hỏi, mặt ông ta cười vô cùng rạng rỡ:
Tiểu Thù đấy à, lúc trước cậu Thẩm từng cứu cô, cũng coi như là ngôi sao may mắn của đoàn phim chúng ta rồi. Buổi tiệc ngày hôm nay, thiếu ai cũng được, nhưng không thể thiếu cậu ta được.

Thẩm Hành khiêm tốn đáp:
Đâu có đâu có, thật ra tôi cũng có làm gì đâu, chỉ nằm trên giường có vài ngày, ngồi xe lăn thêm vài ngày, rồi chống nạng hơn một tháng, mà trong suốt thời gian đó, có cô nàng vô lương tâm không thèm ghé qua thăm lấy một lần thôi ấy mà.

Mạnh Viễn đập bốp một cái vào đầu gã, nói:
Mày an phận chút cho tao.

Thấy Phó Thời Lẫm đi ra, Mạnh Viễn lập tức đứng dậy:
Đội trưởng Phó, em đã liên lạc với đồn cảnh sát khu vực này rồi, họ sẽ nhanh chóng phái người tới đây ạ.

Phó Thời Lẫm liếc nhìn gã đàn ông trẻ tuổi vẫn vênh váo kiêu căng không cảm thấy mình làm sai kia, giọng nói trầm thấp lạnh băng:
Đưa về đội hình sự đi, để Chu Tiến thẩm vấn. Vừa rồi đúng là hắn hắt acid sunfuric đấy.

Anh ta nói rằng, năm xưa vợ anh ta qua đời vì bệnh tật, sau đó gia đình lựa chọn hỏa thiêu. Thế nhưng gần đây bên nghĩa trang có liên lạc với anh ta nói rằng quá trình hỏa thiêu năm ấy xảy ra sai sót, hiện giờ bộ hài cốt trong mộ của vợ anh ta là người khác. Còn về việc rốt cuộc thi thể của vợ anh ta giờ ở đâu thì anh ta không biết.
Người của bên lò hỏa táng đã đưa ra lời giải thích, thế nên anh ta mới tới báo án, hy vọng bên cảnh sát có thể giúp anh ta điều tra tung tích về hài cốt của vợ anh ta.
Một tiếng sau, Mạnh Viễn lấy báo cáo xét nghiệm từ trung tâm giám định về. Báo cáo xét nghiệm đã chứng thực rằng mấy lọ thuốc tìm được trong chiếc vali da kia là thuốc chống trầm cảm, thuốc an thần và thuốc trị bệnh tim.
Phó9 Thời Lẫm đưa mắt sang, Phương Phương đang ngây người đứng bên cạnh lập tức đi tới:
Chị Giản Thù, chúng ta lên trên trước đi, chị ở đây cũng có gi6úp được gì đâu ạ.
Vừa nói, cô vừa lôi vừa kéo Giản Thù vào trong thang máy.
Ánh mắt Phó Thời Lẫm lạnh buốt, anh quay lưng sải bước đi ra n5goài.
Các fan hâm mộ ngoài cửa đã được bảo vệ khách sạn xua đi hết, tuy tay đã bị vặn ngược ra sau lưng, còng lại, nhưng gã đàn ông trẻ tuổi kia vẫn ra sức vùng vẫy.
Giản Thù cạn lời.

Đúng lúc này, vừa khéo Phương Phương lại đi tới:
Chị Giản Thù ơi, em…


Nói được một nửa, nhìn thấy Thẩm Hành, cô vội nín bặt, nhanh chóng nghiêng người đi.

Thẩm Hành cũng chợt gượng gạo rất hiếm thấy. Anh ta hắng giọng một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.

Giản Thù nhìn trái xong lại nhìn phải, hai người này sao thế nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.