• 12,777

Chương 257: Đội trưởng phó, em nhớ anh lắm


Cổ họng Giản Thù hơi khô khốc, cắn chặt môi.

Phương Phương vội nói:
Vừa rồi, gã đàn ông ở rạp chiếu phim lại xuất hiện ở trước cửa khách s8ạn, muốn hại chị Giản Thù, có điều may mà có đội…


Nói đến đây, cô lại chợt cảm thấy nhắc đến đội trưởng Phó trước mặt bao nhiêu người thế3 này có vẻ không phù hợp lắm, dù sao thì trước mắt cũng chỉ có cô biết mối quan hệ của họ thôi.
Phó Thời Lẫm lạnh lùng đặt cốc nước kia sang bên cạnh, nhưng không buông cô ra.
Nhà sản xuất vốn là người không mấy tinh tế nên chẳng phát hiện ra điều gì, lên tiếng chào:
Đội trưởng Phó đến rồi à, hôm nay mời được các anh đến đây đúng là niềm vinh dự của chúng tôi.
… Lại thêm một tràng nịnh bợ nữa được phát ra.
Cảm xúc của Giản Thù đã ổn định lại, cô từ từ tách khỏi vòng tay của Phó Thời Lẫm, nhưng tay lại len lén níu lấy góc áo của anh.
Giản Thù càng lúc càng thấy khó thở, cô định rời khỏi đây thì lại bị nhà sản xuất gọi lại.
Gần như cùng lúc đó, nhân viên phục vụ đã bê nước ấm tới.
Bạch Trường Châu cầm lấy cốc nước, đưa cho Giản Thù, cười rất hiền hòa:
Cô Giản này.

Nhìn cảnh tượng này, Thẩm Hành hít sâu một hơi.
Nếu biết trước là Phó Thời Lẫm sẽ đến thì anh ta còn đến làm chó gì!
Lục tục có những người khác tới chào hỏi đạo diễn, Giản Thù nháy mắt ra hiệu với Phó Thời Lẫm rồi đi ra ngoài hành lang.

Cẩn thận cảm lạnh đấy.

Cô quay người lại, ôm lấy eo người đàn ông, ngửa mặt lên nhìn anh:
Đội trưởng Phó, em nhớ anh lắm.

Vừa dứt lời, môi đã bị người ta chiếm lấy.
Phương Phương dừng lại nói:
Mời ngài, mời ngài.

Bạch Trường Châu đừng nguyên ở vị trí cũ, cầm một ly Champagne nhìn theo hướng Giản Thù rời đi, ánh mắt âm u trầm hẳn xuống.
Trên ban công ngoài hành lang không có ai, Giản Thù đứng dựa vào lan can hóng gió, đột nhiên có một chiếc áo khoác khẽ choàng nhẹ lên vai cô.
Cảm giác sợ hãi đến run rẩy kia lại một lần nữa lan tràn, đồng tử của Giản Thù co lại, loạng choạng lùi ra đằng sau một bước.
Đúng lúc cô sắp ngã xuống thì một bàn tay đỡ lấy eo cô, cả người rơi vào một vòng tay vừa ấm áp lại vừa cứng cáp.
Cốc nước ấm trên tay Bạch Trường Châu đã được đón lấy. Sự sợ hãi của Giản Thù dần thu lại, rồi biến mất hẳn.
Không phải họ không thông cảm với Tần Khả Khả, chẳng qua là chút đồng cảm đó đã sớm bị cái kiểu tác oai tác quái của cô ta cùng với đám fan hâm mộ bám dai như đỉa kia mài mòn đến không còn một xu nào nữa rồi.
Bạch Trường Châu gọi nhân viên phục vụ vừa đi qua lại:
Phiền cậu cho tôi một cốc nước ấm nhé.

Thẩm Hành nhìn Giản Thù, cảm thấy phản ứng của cô hơi kỳ quái, đang định lên tiếng thì lại chạm phải ánh mắt của Phương Phương. Anh ta ho khan lần nữa, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Vì bộ phim này thành công vang dội nên hiện giờ đạo diễn đã thành nhân vật nóng bỏng tay trong giới, ai cũng muốn làm thân với ông.
Giản Thù và Phó Thời Lẫm đi rồi, đương nhiên Phương Phương cũng không thể nấn ná lại đây được. Cô vừa chuẩn bị đi thì lại nhấc chân cùng lúc với Thẩm Hành.
Cả hai đều hơi sượng sùng.
Một tay Phó Thời Lẫm ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, một tay chống vào lan can, ôm cô vào trong lòng mình, hôn sâu hơn.
Giản Thù ngẩng đầu phối hợp với anh.
Phía sau lưng, gió đêm lành lạnh thổi qua khiến tán lá cây phát ra những tiếng xào xạc.
Đương nhiên, trừ cậu Thẩm ra.
Sự c9hú ý của nhà sản xuất hoàn toàn ở vế trước, mà không chú ý đến điều cô nói phía sau. Ông nhíu chặt mày, hỏi:
Mấy cái người hâm mộ này thật đúng l6à coi trời bằng vung. Lúc trước ở phim trường tôi đã định nói Tần Khả Khả rồi, phim thì không lo mà đóng cho tử tế, cả ngày chỉ nghĩ đến giở trò t5ác oai tác quái. Giờ làm bung bét lên thế này cũng chỉ có thể trách chính bản thân cô ta thôi, làm sao lại vẫn…

Đạo diễn dùng khuỷu tay huých ông ta một cái:
Ông bớt nói vài câu đi, giờ cô ta vẫn còn đang nằm viện đấy, cẩn thận bị người ta nghe thấy truyền đi lại không tốt đâu.

Hôn xong, bàn tay to của Phó Thời Lẫm khe khẽ xoa nhẹ trên eo cô, trầm giọng nói:
Em gầy đi rồi này.


Giản Thù khẽ thở hổn hển:
Làm gì có, gần đây em rất mệt nên ăn còn nhiều hơn bình thường nhiều ấy.


Phó Thời Lẫm bật cười, hôn lên trán cô:
Còn sợ nữa không em?


Giản Thù biết anh đang hỏi gì. Cô cụp mắt, giọng hơi buồn bực:
Hơi hơi ạ, có điều, em đã có thể tự khống chế được rồi.


Bởi vì cô biết, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng đều sẽ ở bên cô, thế nên, tự cô cũng có thể khống chế được.


Đợi anh thêm một chút nữa, sẽ nhanh chóng có thể bắt được anh ta thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.