• 12,777

Chương 262: Phó thời lẫm đặt khung ảnh xuống, lạnh lùng nói: “bắt người đi!”



Đội trưởng Phó, các anh đến đây là?



Chúng tôi nhận được điện thoại báo án, nói rằng trong nhà giáo sư Bạch có tàng trữ ảnh của các nạn n8hân bị hại trong vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt.

Tất cả mọi người đều đứng nghiêm đáp.
Dù sao, vụ án này cũng trải qua một thời gian quá dài rồi, có thể bắt được hung thủ, thật sự là chuyện khiến lòng người phấn chấn.
Phó Thời Lẫm nhét lại những bức ảnh kia vào trong túi, quyết đoán ra lệnh:
Lục soát!


Rõ!

Phó Thời Lẫm đặt khung ảnh xuống, lạnh lùng nói:
Bắt người đi.



Sẽ… sẽ bắt được hắn ta chứ…


Chắc chắn sẽ bắt được.

Ngay sau đó lại có một đội viên khác đi tới:
Đội trưởng Phó, bọn em lục soát trong tủ quần áo phát hiện ra dây xích sắt và còng tay, hiện trường cũng có dấu vết giam cầm.


Đội trưởng Phó, trên bàn làm việc có một tập hồ sơ bệnh án cùng với thông tin về mấy nhân viên công tác ở lò hỏa thiêu mười ba năm trước.

Phó Thời Lẫm cầm khung ảnh lên, ánh mắt sâu hơn.

Đội trưởng Phó!
Chu Tiến cầm một chiếc túi nhựa vào, bên trong có đựng mấy lọ thuốc,
Mấy thứ này giống với mấy lọ thuốc mà chúng ta phát hiện ra ở bên trong chiếc vali da đào lên được từ khu Đông Sơn một tháng trước.

Đinh Du lại nói:
Hiện giờ vụ án này đã không còn do tôi phụ trách nữa rồi, vài ngày nữa có một cơ hội ra nước ngoài học tập nâng cao, tôi đã nộp đơn xin lên trên.

Giản Thù ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Bạch Trường Châu đứng bật dậy:
Đội trưởng Phó…

Kha Hiển ngăn anh ta lại:
Giáo sư Bạch, có lời gì chờ về đồn cảnh sát rồi nói sau đi.

Bạch Trường Châu mân mê chiếc nhẫn trên tay mình, nụ cười nhạt hơn vài phần, nhưng không đáp lại câu nào.
Đúng lúc này, Chu Tiến chạy vào nói:
Đội trưởng Phó, có lệnh khám xét rồi ạ.

Bạch Trường Châu mỉm cười, đứng im tại chỗ.
Chưa đến một phút, đội viên đã cầm một chiếc túi da ra đưa cho Phó Thời Lẫm:
Đội trưởng Phó, chính là cái này ạ.

Bạch Trường Châu ngồi trong ghế sofa, chậm rãi rót cốc nước.
Năm phút sau, có đội viên chạy ra báo:
Đội trưởng Phó, phát hiện mật thất trong phòng làm việc.

Mật thất là một không gian tầm mười mét vuông, có đặt một chiếc giường đơn và một chiếc ghế sofa. Trên chiếc giá sách đặt dựa vào tường, trừ một số sách báo ra, đại đa số là ảnh chụp chung của Bạch Trường Châu và một người phụ nữ.
Người phụ nữ trong ảnh có mái tóc đen dài đến eo, nét mặt rất dịu dàng, điềm tĩnh.

Đội trưởng Phó, trong chiếc hộp ở dưới gầm giường có một bản kế hoạch giết người chi tiết, ghi lại hết tất cả thời gian đi về của người bị hại.


Đội trưởng Phó, phát hiện ra ảnh con gái Vương Kiến Quân, cùng với một phần ma túy còn sót lại và mấy tờ hóa đơn chuyển khoản.

Giản Thù mấp máy môi nhưng lại không phát ra được âm thanh gì.

Lần này chứng cứ rất đầy đủ, hắn ta sẽ không có cơ hội để bao biện nữa.

Bên trong túi, trừ ảnh của người bị hại ra, còn có cả của Giản Thù nữa. Tất cả đều tầm mười lăm mười sáu tuổi, ở cái độ tuổi rạng rỡ như hoa ấy…
Ánh mắt Phó Thời Lẫm lạnh buốt, anh ngước lên nhìn anh ta chằm chằm:
Giáo sư Bạch còn muốn nói gì nữa không?


Đội trưởng Phó, trong máy tính phát hiện ra lịch sử trò chuyện với Tần Khả Khả, cùng với đoạn clip đánh nhau kia ạ.


Đội trưởng Phó, trên bàn trà vẫn còn một phần dữ liệu cá nhân của Giản Thù.

Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên khiến Giản Thù rùng mình một cái, quay đầu nhìn ra.
Đinh Du bước vào, rót một cốc nước ấm đặt trước mặt cô:
Cô vẫn ổn chứ?

Nghe vậy, Bạch Trường Châu nhìn sang người giúp việc, bà ta vội né tránh ánh m3ắt anh ta, nhỏ giọng nói:
Đồng chí cảnh sát, ở ngay trong phòng làm việc, trên tầng thứ ba của giá sách, dùng túi da đựng ấy.

Phó Thời L9ẫm đưa mắt ra hiệu cho đội viên sau lưng mình, lập tức có người tiến vào phòng làm việc.
Hầu hết mọi người đều đã đi làm nhiệm vụ, cả đồn cảnh sát rất yên tĩnh.
Tay Giản Thù đặt trên đầu gối, bấu chặt vào nhau, trên trán không biết đã ứa mồ hôi từ bao giờ.
Động tác tay của Bạch Trường Châu hơi khựng lại, nụ cười hoàn toàn tắt lịm.
Phó Thời Lẫm nhìn anh ta một cái rồi nhanh chân đi thẳng vào phòng làm việc.
Ngay cả lúc như thế này, Bạch Trường Châu vẫn rất6 ung dung, cười nói:
Đội trưởng Phó, các anh vất vả thật đấy, muộn thế này rồi mà vẫn phải xử lý án từ.

Kha Hiển đáp:
Chúng tôi vất vả 5chút cũng không sao cả, chỉ cần có thể bắt được tội phạm, đòi lại công bằng cho những nạn nhân bị chết oan uổng đó, thì đều đáng giá hết.

Đinh Du im lặng một chút:
Đàn anh cũng đã biết rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.