• 12,613

Chương 263: Phó thời lẫm đặt khung ảnh xuống, lạnh lùng nói: “bắt người đi!”


Đối với họ, đối phương chính là sự cứu rỗi của mình.

Giản Thù hơi sửng sốt. Trước đây cô từng nghe Mạnh Viễn kể, 8có một thời gian đội trưởng Phó nghiện rượu khủng khiếp, sau khi cai xong thì không dính một giọt nào nữa. Thế nhưng, cô3 không hề biết rằng, nguyên nhân lại là thế này.

Đinh Du nói tiếp:
Tôi sẽ không chào tạm biệt đàn anh đâu, chắc9 anh ấy cũng chẳng muốn gặp tôi. Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người.
Nói xong, cô lập tức quay người rời khỏi phòng.6
Bầu không khí kỳ quái này là sao nhỉ?
Kha Hiển ho khan một tiếng, đi tới kéo cô ấy ra khỏi sảnh lớn. Những người khác đều ai lo việc nấy, nên đi hỏi cung thì đi hỏi cung, muốn đi hút thuốc thì đi hút thuốc, cần nộp tài liệu thì đi nộp tài liệu, trong sảnh lớn nhất thời chỉ còn lại có hai người họ.
Giản Thù khóc một lúc lâu mới nín được, thút thít tách khỏi vòng tay của Phó Thời Lẫm:
Vừa rồi có phải em mất mặt lắm không?

Bóng Bạch Trường Châu nhanh chóng xuất hiện ở ngoài cửa. Tay anh ta đeo còng tay, bàn tay phải quấn băng trắng, phần lớn đều nhuốm máu. Đó là vết thương anh ta bị khi cứu cô vài tiếng trước, nhìn châm chọc đến lạ kỳ.
Giản Thù yên lặng đứng đó nhìn, không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng là gì.
Phó Thời Lẫm nói:
Đưa người vào trong phòng thẩm vấn đi.

Anh bước về phía Giản Thù, ôm cô vào lòng, khe khẽ vuốt ve mái tóc của cô:
Tất cả đã kết thúc rồi.

Nước mắt Giản Thù trào ra không thể khống chế được, từ nghẹn ngào nức nở rồi dần bật thành tiếng.
Một vài người biết Giản Thù là người bị hại còn sống sót, nhìn cảnh này đều cảm thấy trăm mối tơ vò trong lòng.
Mười năm rồi, sự sợ hãi quấn lấy cô từng ngày từng đêm đó, cảm giác tội lỗi vùi sâu trong lòng cô mỗi đêm bừng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng đó, cuối cùng, cũng kết thúc rồi!
Cuối cùng, linh hồn của những cô gái bất hạnh kia và bố mẹ cô cũng có thể an nghỉ rồi!

Tổ trưởng Kha, em vừa điều tra được rằng, một ngày trước khi Ôn Hải Thanh tự sát, có người nhìn thấy Bạch Trường Châu thuê một chiếc xe màu đen đi…
Lâm Tĩnh từ bên ngoài vội vàng chạy vào, tiếng nói cũng càng lúc càng nhỏ.
Giản Thù tức tối đạp anh ta một cái:
Em biết ngay mà, chắc chắn trong lòng anh vẫn còn thích cô ấy. Cặn bã!

Anh kéo cô vào phòng làm việc, hôn lên môi cô, nói:
Ở đây chờ anh nhé, nếu buồn ngủ thì em ngủ trước đi, có thể thẩm vấn sẽ mất thời gian lắm đấy.

Rất có khả năng Bạch Trường Châu sẽ chối tội, cũng có thể sẽ giữ im lặng từ đầu đến cuối. Bất kể là khả năng nào thì cũng đều không dễ tra hỏi.
Giản Thù vốn muốn gọi cô ấy lại, nhưng không biết nên nói gì, cứ thế nhìn cô ấy đi xa dần.
Không bao lâ5u sau, ngoài cửa đồn cảnh sát vang lên tiếng còi ủ của xe cảnh sát.
Giản Thù vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài. Chắc là họ đã về rồi!
Phó Thời Lẫm bật cười, lau nước mắt trên mặt cô đi:
Không mất mặt, vẫn xinh lắm.

Giản Thù lập tức nín khóc bật cười, dụi đầu vào ngực anh, lau hết cả nước mắt nước mũi lên áo Phó Thời Lẫm:
Vậy anh nói xem, em xinh hơn hay là cô bạn gái nhỏ kia của anh xinh hơn? Không được nói tàng tàng như nhau đâu, phải chọn một người.


Cô ấy xinh đẹp.

Một số người không biết, nhưng vẫn xúc động vì tiếng khóc của cô, đại khái đoán ra được vài phần. Tất cả đều lẳng lặng quay đi.
Phó Thời Lẫm ôm chặt lấy cô, giọng rất khàn:
Ngoan, anh bắt được hắn rồi.

Giản Thù không thể ngừng khóc được.

Hả?

Nước mắt của Giản Thù vẫn vương trên hàng mi, dáng vẻ ngây ra như thể không dám tin rằng anh lại trả lời như thế vậy.
Phó Thời Lẫm cười đến mức ngực rung lên, tiếp tục lau nước mắt cho cô:
Em càng xinh hơn.

Giản Thù gật đầu:
Anh mau đi đi, không cần lo cho em đâu.


Phó Thời Lẫm lại xoa đầu cô:
Ngoan lắm.


Đúng như anh dự tính, từ đầu đến cuối Bạch Trường Châu đều ngậm chặt miệng không hé răng. Đối diện với chứng cứ xác thực như núi thế này, nhưng sắc mặt anh ta vẫn bình thản không chút gợn sóng như thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.