Chương 270: Tôi muốn thôi miên ký ức thêm một lần nữa
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1366 chữ
- 2022-02-06 07:19:05
Nấu được cơm chín, đồ ăn cũng nuốt được.
Thẩm Hành im lặng một lúc rồi nói,
Bảo em làm điểm tâm xem ra hơi khó rồi. Ông cụ thích uống trà, 8em mua trà ngon đi, dù sao ông cụ cũng chẳng thiếu gì cả, em có lòng là được.
Giản Thù nhìn anh ta với vẻ kỳ quái:
Anh... biết ông ngoại củ3a đội trưởng Phó à?
Giản Thù cũng rất ngạc nhiên.
Tên cầm thú này định làm gì Phương Phương thế!
Bị cả hai người nhìn với ánh mắt đề phòng, Thẩm Hành nhìn ra chỗ khác, giải thích:
Hồi trước tôi uống say, cô ấy đưa tôi về khách sạn, đây coi như quà tạ lễ.
Mặc dù anh ta không nhắc đến chuyện xảy ra sau đó, nhưng Phương Phương vẫn đỏ bừng mặt, gân cổ từ chối:
Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu Thẩm, em không cần ạ!
Thẩm Hành nghe vậy cũng không miễn cưỡng, vội nói:
Vậy tôi đi trước đây, hai người cứ đi mua sắm nhé.
Ấy, từ từ đã...
Một lúc sau, cô lại hỏi,
Chỉ là một hợp đồng đại diện thôi mà, chắc không sao đâu chú nhỉ? Liệu chị Giản Thù… có tức giận vì chuyện ấy không chú?
Tôi cũng không biết...
Nhưng nhìn sắc mặt vừa rồi của Giản Thù thì hình như có gì đó không đúng.
Phương Phương nhí6ch đến một cách rất không tình nguyện:
Cậu Thẩm có điều gì cần sai bảo ạ?
Đồ trong trung tâm thương mại này em cứ chọn thoải mái nhé, bao 5nhiêu cũng được, tôi tặng em.
Phương Phương ngây người.
Tưởng Quân ra sức nháy mắt ra hiệu cho Hứa Ý, nhưng Hứa Ý hoàn toàn không có ý định tiếp nhận ánh mắt của ông.
Giản Thù bị Hứa Ý kéo đi vài bước, mấy dây thần kinh trong đầu đứt phựt.
Như thế này thì Hứa Ý đúng là người nhà họ Hứa, không thể sai được. Đội trưởng Phó lại là anh họ của cô ấy, vậy...
Giản Thù há hốc mồm.
Thôi được rồi, cô sẽ không hỏi gì nữa.
Giản Thù mãi không chọn được món quà nào ưng ý, cuối cùng đành tiếp thu ý kiến của Thẩm Hành.
Chủ đề ban nãy bị anh ta gạt đi, đến lúc Giản Thù nhớ ra phải hỏi vì sao anh ta lại biết rõ ông ngoại của đội trưởng Phó như thế thì anh ta đã cùng đám quản lý cao cấp đi xa rồi.
Giản Thù quay lại, nhìn Phương Phương vẫn đang đỏ mặt đến tận cổ:
Em...
Không có gì cả! Chị Giản Thù đừng nghe anh ta nói năng lung tung! Em chỉ đưa anh ta về khách sạn rồi đi luôn thôi!
Đúng là hiện giờ bản thân đang không ổn lắm, nên Phương Phương khẽ gật đầu rồi đi thẳng luôn không nấn ná thêm.
Giản Thù cất đồ đã mua lên xe, đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cô kéo mũ và khẩu trang ra một chút để nhìn cho rõ.
Hứa Ý giận dỗi nói:
Chú Tưởng, mấy cửa hàng này có gì hay đâu, hôm nay cháu đi xem mười mấy cái rồi, cái nào chẳng giống nhau. Cháu xin chú đấy, chú đừng hành hạ cháu nữa được không?
Tưởng Quân bình thản nói:
Chủ tịch Hứa đã dặn rồi, yêu cầu cô phải nhanh chóng quen thuộc với cửa hàng của chúng ta trong các trung tâm thương mại lớn.
Ông lại nhắc,
Đây mới bắt đầu thôi, còn chưa đi đến các trung tâm thương mại của nhà họ Hứa đâu.
Hứa Ý cạn lời. Cô chỉ muốn chết luôn đi cho xong.
À, cô Hứa, tôi vừa mới nhớ ra, chúng ta còn có chuyện khác quan trọng hơn cần làm đấy, đi thôi đi thôi.
Tưởng Quân nhanh chóng bước lên, kéo tay Hứa Ý đi về phía xe ô tô, đồng thời nói với Giản Thù,
Cô Giản, chúng tôi có việc gấp, hẹn gặp cô lần sau nhé.
Nói rồi ông không chờ Giản Thù trả lời, bất chấp Hứa Ý giãy giụa, lôi thẳng Hứa Ý đi luôn.
Lên đến trên xe ô tô, Hứa Ý vẫn hơi ngơ ngẩn:
Chú Tưởng, chú...
Tưởng Quân đập đập lên đầu mình, giải thích một cách chật vật:
Cô Hứa, cậu Phó đã dặn rồi, không được cho cô Giản biết hợp đồng đại diện đó là do cậu ấy đem đến.
Bản thân ông cũng không biết rõ lắm những thứ dây mơ rễ má ẩn phía sau câu chuyện hợp đồng đại diện.
Hứa Ý chậm chạp hiểu ra:
Chẳng trách lần trước lúc cháu nói, anh ấy cứ ngắt lời cháu...
Hứa Ý cũng nhìn theo ánh mắt của ông, nhưng không chột dạ như thế. Cô gái như nhìn thấy vị cứu tinh, nhảy nhót tiến về phía trước:
Chị Giản Thù, chị cũng ở đây ạ.
Giản Thù gật đầu với cô ấy, đồng thời lên tiếng chào Tưởng Quân.
Tình thế cấp bách, Tưởng Quân đành nghiến răng bước lên:
Chào cô Giản, trùng hợp thật đấy...
Phía trước không xa chính là em gái của đội trưởng Phó.
Giản Thù nghĩ cũng nên đến chào một tiếng bèn dặn lái xe chờ mình một chút rồi xuống xe.
Lúc cô sắp đến gần thì thấy phía sau Hứa Ý đã xuất hiện thêm một người từ bao giờ.
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại.
Hứa Ý hỏi:
Chị Giản Thù, chị làm sao thế?
Giản Thù ngẩng lên nhìn cô:
Em có biết...
Thẩm Hành ho một tiếng, nhìn về phía Phương Phương đã chui vào một góc từ khi anh ta xuất hiện:
Em gì kia ơi, em lại đâ9y.
Phương Phương bị gọi đến tên, nhìn ngó một hồi rồi chỉ vào mình hỏi:
Em ạ?
Ở đây còn ai khác không?
Ở đây chị cũng không còn việc gì, một lát nữa chị sẽ đi tìm đội trưởng Phó, nếu em có việc thì cứ về trước đi.
Vậy để em đưa chị đi...
Không cần, có lái xe mà, em cứ đi đi.
Giản Thù nhếch khoé miệng, muốn cười nhưng không cười.
Vào thời điểm này, cô cũng không biết mình nên nói gì nữa.
Hứa Ý hoàn toàn không ý thức được tình hình, lúc này cô ấy chỉ muốn tìm cách thoát ra mà thôi:
Chú Tưởng ơi, đây là bạn gái của anh họ cháu, chị Giản Thù, chắc chắn chú biết chị ấy đấy.
Cô lại nói với Giản Thù,
Chị Giản Thù, chúng ta đi đâu uống cái gì đó đi, em sắp chết khát đến nơi rồi.
Tặng trà vốn là một lựa chọn không bao giờ sai.
Rời khỏi trung tâm thương mại rồi, thấy Phương Phương có vẻ ngơ ngẩn hồn vía lên mây, Giản Thù liền quơ quơ tay trước mặt cô ấy:
Em làm sao thế?
Phương Phương vội thu suy nghĩ của mình lại:
Không sao ạ...
Giản Thù đứng cách hai người một đoạn, không nghe rõ họ nói gì, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Quân, cô chợt nhớ đến chú Tưởng mà Hứa Ý từng nhắc tới.
Khi đó cô không nghĩ nhiều, nhưng khi thấy hai người họ đi cùng nhau, lập tức có một vài thứ bỗng ùa vào đầu cô.
Ban đầu cô tưởng Hứa Ý họ Hứa chỉ là trùng hợp, nhưng bây giờ xem ra không phải.
Rõ ràng Tưởng Quân và Hứa Ý quen biết lẫn nhau, hơn nữa Tưởng Quân còn đi sau Hứa Ý, chắc hẳn là vai vế thấp hơn cô ấy.
Ở thành phố Vân này, không có mấy người có cấp bậc cao hơn cả tổng giám đốc M&R.
Tưởng Quân là người rất nhạy bén, vừa nói được mấy câu, ông đã phát hiện ra có người đang nhìn mình. Ông nhìn quanh một vòng, rồi lập tức chỉ muốn tìm chỗ nấp đi.
Hứa Ý cảm thấy rợn hết tóc gáy, cô lên tiếng như thăm dò:
Hay là... cháu gọi điện cho anh ấy nhé?
Tưởng Quân gật đầu, chắc chắn là phải gọi điện rồi, nhưng vấn đề là ai gọi.
Hai người nhìn nhau, đồng thời… quyết định bằng trò oẳn tù tì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.