• 12,781

Chương 269: Tôi muốn thôi miên ký ức thêm một lần nữa


Phó Thời Lẫm dắt cô ngồi xuống ghế sofa. Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về bên má cô:
Giản Thù, em8 nghe anh nói này, đó chắc không phải ảo giác đâu.


Giản Thù ngây người nhìn anh:
Ý... ý anh là gì?


Mạnh Vi3ễn nói đúng. Giản Thù là nạn nhân may mắn sống sót, là người duy nhất từng tiếp xúc với hung thủ, cô biết rõ các đặc điểm của9 hung thủ hơn ai hết.
Trong nước có rất ít bác sĩ tâm lý có thể thôi miên ký ức thành công, hơn nữa, cô cũng không tin bất kỳ ai khác, chỉ có thể nhờ đến anh ta mà thôi.
Trần Văn Quang đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra:
Tôi có thể hỏi lý do vì sao cô Giản lại muốn thôi miên ký ức thêm một lần nữa không?


Hình như tôi bị mất ký ức, tôi muốn tìm lại.

Giản Thù đang chuẩn bị đi thì có một người tiến lại gần cô:
Em đang chọn tràng hạt à?

Giản Thù ngớ người.
Hôm nay Thẩm Hành cũng đi thị sát thị trường, nhìn thấy bóng Giản Thù từ xa, anh ta vừa mắng mình không có khí phách gì cả, vừa không nhịn được mà đuổi theo cô.
Giản Thù ngẩn người nhìn vào gương.
Sau khi chụp ảnh xong, cô đi thay quần áo nhưng không rời đi ngay mà lấy điện thoại ra gọi điện.
Người bên đầu dây kia nhanh chóng nhận cuộc gọi, hỏi cô với giọng rất nhẹ nhàng:
Cô Giản tìm tôi có việc gì không?

Gọi điện thoại xong, tâm trạng của Giản Thù trở nên thoải mái hơn nhiều. Cô nhìn đồng hồ, thấy còn lâu mới đến giờ đội trưởng Phó tan làm, liền kéo Phương Phương đi mua sắm.
Cô không nghĩ nhiều, cứ thế mua một đống.
Thời tiết đã lạnh hơn, đến lúc phải mua đồ đầu đông rồi.
Phó Thời Lẫm biết cô định nói gì. Anh trấn an cô, thấp giọng nói:
Anh đã sai rồi, phương hướng điề5u tra của anh đã sai ngay từ đầu.

Hoặc nói cách khác, phía cảnh sát bọn họ vẫn luôn bị hung thủ thật sự dắt mũi.
Mọi thứ họ điều tra được, tìm hiểu được, đều là những thứ hung thủ muốn cho họ thấy.
Không thể giấu cô được.

Bạch Trường Châu, quả thực không phải hung thủ.


Nhưn6g... nhưng mà...


Giáo sư Trần, tôi...
Giản Thù mấp máy môi, nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
Chắc hẳn Trần Văn Quang cũng nghe ra sự bối rối của cô, anh ta cười nói:
Không vội, cô Giản cứ từ từ nói.

Lần này Giản Thù ngừng lại một lúc lâu, trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô. Cô từ tốn nói:
Giáo sư Trần, tôi muốn thôi miên ký ức thêm một lần nữa.


Thế này đi, hai hôm nữa tôi phải đến thành phố Vân công tác, chừng nào đến tôi sẽ liên hệ với cô Giản nhé.

Giản Thù nắm chặt điện thoại:
Vâng, cảm ơn giáo sư Trần.

Trần Văn Quang cười:
Cô không cần khách sáo đâu. Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu cô Giản có bất cứ điều gì cần trợ giúp, thì đều có thể gọi điện cho tôi.

Từ khi biết Bạch Trường Châu cố ý tiếp cận mình, cộng với những gì cô nhìn thấy trong quá trình thôi miên, bản thân Giản Thù đã rối loạn, ngoan cố cho rằng anh ta chính là hung thủ, từ sâu trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi ghét bỏ anh ta.
Nhưng anh ta đã cứu cô những hai lần, còn cô lại bỏ qua những điều đó.
Trong thời gian nghỉ giữa quá trình chụp ảnh quảng cáo cho tạp chí, Giản Thù ngồi tại chỗ, để mặc cho chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại cho mình.
Trong đêm, hình như vẻ mặt của Bạch Trường Châu càng trở nên rõ ràng hơn, nho nhã thanh tú.
Giản Thù nhớ hình như mắt và miệng của Bạch Trường Châu lúc nào cũng phảng phất nét cười, ngay cả ngày bị tuyên án tống giam, anh ta cũng như vậy.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng anh ta đã nguỵ trang quá hoàn hảo.
Giản Thù nhắm mắt lại, ngón tay cô run rẩy. Cô không thể tưởng tượng nổi, vì cô mà một người vô tội đã bị tống vào tù, bị tuyên án tử hình.

Đều tại em... đều tại em cả...

Phó Thời Lẫm nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, trầm giọng nói:
Giản Thù, chuyện này không phải là lỗi của em. Bạch Trường Châu luôn mặc nhận mọi hành động của hung thủ, trên một khía cạnh nào đó, kết cục bây giờ là do chính anh ta tự thúc đẩy, tự chuốc lấy.

Phương Phương kéo cô đến một cửa hàng bán tràng hạt Phật giáo:
Chị Giản Thù, cái này thế nào ạ? Người già đều thích đeo tràng hạt.

Giản Thù xem một lúc, lắc đầu.
Cô nghe nói đeo những thứ này phải rất cẩn thận, chú ý nhiều thứ, còn phải khai quang gì đó, cô lại không hiểu rõ, nhỡ chọn không đúng rồi phạm phải cái gì đó thì phiền phức lắm.
Cô không nói thẳng việc Bạch Trường Châu không phải hung thủ, phía đội trưởng Phó còn đang điều tra nội bộ, cô sợ nhiều người biết sẽ gây phiền phức.
Trần Văn Quang nói:
Cũng đúng, thôi miên ký ức luôn có khe hở, không thể duy trì trong thời gian dài.
Anh ta im lặng một lát rồi lại hỏi,
Vậy khi nào cô Giản rảnh, chúng ta hẹn gặp nhau?

Cô mím môi:
Nếu có thể... tôi muốn làm càng nhanh càng tốt. Nếu giáo sư Trần có thời gian thì tôi có thể đến thành phố B...

Hơn nữa... quan trọng nhất là...
Cô muốn mua quà tặng cho ông ngoại của đội trưởng Phó.
Mặc dù anh nói anh sẽ chuẩn bị, nhưng dù sao tâm ý hai người cũng khác nhau.
Cô hỏi Phương Phương:
Tặng quà cho người lớn thì nên tặng gì nhỉ?

Phương Phương nghĩ một lúc rồi trả lời:
Phải xem người lớn đó là ai, nếu là mẹ em thì mẹ em chẳng cần quà gì cả, em đưa tiền cho mẹ là mẹ vui rồi.

Nghe vậy Giản Thù hơi khựng lại, ánh mắt tối đi, ngay sau đó cô lại mỉm cười nói:
Người già ấy.

Giản Thù lắc đầu, chuyện này không thể trách anh được. Sau khi nhận ra Bạch Trường Châu là hung thủ, cô đã nói với anh, thế nên họ mới chuyển hướng điều tra sang Bạch Trường Châu.

Nhưng nếu Bạch Trường Châu không phải hung thủ thì sao anh ta lại không phủ nhận?


Anh đã hỏi rồi, anh ta không chịu nói.

Giản Thù đang rất rối, càng lúc cô càng cảm thấy hình như ban nãy không phải mơ, mà là một phần còn thiếu trong ký ức.
Phó Thời Lẫm ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô:
Em đừng lo, rồi sẽ có kết quả thôi.

Nửa đêm về sáng, Giản Thù lại nằm mơ thấy giấc mơ đó.

Vậy hẹn gặp giáo sư sau.

Trần Văn Quang ngắt cuộc gọi, nhìn những chú chim đang bay lượn ngoài cửa sổ, nụ cười trên khuôn mặt càng trở nên sâu hơn.
...
Anh ta nhìn lướt qua một lượt:
Em còn trẻ thế đã muốn một lòng theo Phật rồi à, xem ra đường tình duyên của em không thuận lợi lắm nhỉ.


Giản Thù kiềm chế không đá cho anh ta một cái, nghiến răng nói,
Tôi tặng cho người khác.



Tặng ai?



Có nói anh cũng không biết.



Em không nói thì làm sao biết tôi không biết?


Giản Thù nhìn Thẩm Hành, nhìn đến mức anh ta hơi chột dạ,
Ánh mắt em kiểu gì thế?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.