Chương 268: Cô cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1050 chữ
- 2022-02-06 07:19:08
Hiện giờ trên thị trường đen có rất nhiều giao dịch mua bán thẻ ngân hàng. Có thể bà ta đã sớm lợi dụng phương thức này để8 che mắt các cơ quan chức năng.
Sắc mặt Phó Thời Lẫm lạnh như băng:
Lần cuối cùng bọn họ liên lạc ấy là lúc nào?3
Trên đường quay về, Mạnh Viễn thận trọng hỏi:
Đội trưởng Phó, Bạch Trường Châu thật sự không phải là hung thủ sao? Nhưng những thứ chúng ta tìm được trong mật thất đều…
Ánh mắt Phó Thời Lẫm trầm ngâm lạnh lẽo:
Đi hỏi anh ta là biết ngay thôi.
Phó Thời Lẫm phủ lại tấm vải trắng, khuôn mặt tuấn tú của anh càng trở nên nghiêm khắc hơn. Anh quay sang nói với Chu Tiến:
Cậu ở lại đây đi, giúp đỡ họ tìm kiếm đám cướp kia, tiến hành tra soát thêm một bước nữa. Tra hết một lượt tất cả những nơi mà bà ta từng đi qua sau khi xuất hiện ở thành phố Giang, chỗ nào có thể trích xuất được camera giám sát thì phải trích xuất hết, đừng để lọt lưới bất cứ một chi tiết khả nghi nào.
Chu Tiến đáp:
Rõ.
Ừ, anh biết rồi.
Chờ anh cúp điện thoại, Mạnh Viễn mới hỏi:
Đội trưởng Phó, chuyện này anh không nói cho Giản Thù à? Có lẽ cô ấy…
Có thể giúp được thì sao…
So với việc để lại một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, thì người chết mới là đối tượng vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội lên tiếng.
Đối phương biết rõ, bọn họ sẽ không thể vì một thi thể không nói ra được, cùng với sự phán đoán và nghi ngờ không có căn cứ để đi lật lại một vụ án đã được phán tử hình.
Phó Thời Lẫm lái xe thẳng đến trại giam.
Trên đường đi, Giản Thù có gọi điện thoại cho anh một lần:
Đội trưởng Phó ơi, hôm nay anh bận lắm à? Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh mà thấy tắt máy.
Thành phố Giang và thành phố Vân cách nhau cả nghìn kilomet, người giúp việc kia không dùng đến thẻ căn cước, cũng không đi máy bay hay tàu cao tốc, như vậy chỉ có thể là bà ta đi xe chui thôi.
Chờ nhóm của Phó Thời Lẫm đến hiện trường phát hiện thi thể, cảnh sát bên đó đang làm ghi chép. Thấy họ tới, anh ta đứng nghiêm chào, rồi nói:
Thi thể đã bắt đầu trương lên rồi, theo phán đoán sơ bộ của pháp y, thời gian tử vong hẳn là hơn hai ngày. Căn cứ vào lời khai của nhân chứng phát hiện, thì ba ngày trước họ có nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện một mình trong một quán cà phê gần đây, giống như đang chờ đợi ai đó. Khi ấy, bà ta có ôm một chiếc túi màu đen, nhưng chúng tôi lại không phát hiện ra chiếc túi ấy ở hiện trường.
Một thế cờ kín kẽ như thế này, bản thân người giúp việc là quân cờ quan trọng nhất trong đó, cũng là nơi tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót gì.
Nhất định phải dựa vào bà ta, mới có thể châm cái ngòi nổ đó lên được.
Người nhà của bà giúp việc đó có nói là rất lâu rồi bà ta không hề liên lạc về nữa, nhưng em cảm thấy chắc chắ9n họ không nói thật. Em đã hỏi bên công ty môi giới việc làm, thì lần cuối cùng bà ta gọi điện thoại về là ngày trước khi6 Bạch Trường Châu bị phán án tử hình một hôm. Em đã yêu cầu cảnh sát bên đó giám sát kỹ lưỡng, một khi bà ta quay về nhà 5hoặc xuất hiện thì phải lập tức liên hệ với chúng ta.
Bà ta sẽ không về đâu.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Vân thì đã là tám giờ tối rồi.
Một lượt đi đi về về cũng tốn mất nguyên một ngày.
Thế nhưng, một khi lỗ hổng đã xuất hiện, kẻ đứng sau lưng bà ta, hẳn sẽ nghĩ hết tất cả một phương thức để lấp kín nó lại.
Bạch Trường Châu đã bị phán tử hình, ván cờ này coi như đã hoàn thành rồi.
Phó Thời Lẫm đi tới nơi đặt thi thể, vén tấm vải trắng lên xem, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Cảnh sát lại nói:
Gần đây ở vùng này xảy ra rất nhiều sự cố cướp giật, lại thêm thời tiết cứ mưa liên miên, đường ven sông khá trơn trượt. Có thể bà ta gặp cướp, trong lúc giằng co bị đẩy xuống, túi thì bị cướp đi rồi.
Đúng lúc này, Chu Tiến chạy vào thở hồng hộc nói:
Đội trưởng Phó, vừa rồi đồn cảnh sát địa phương của thành phố Giang gọi điện thoại đến đây nói là phát hiện một xác phụ nữ ở ven sông, đặc điểm nhận dạng giống như người chúng ta muốn tìm.
Phó Thời Lẫm đứng bật dậy, giọng lạnh như băng:
Các cậu đi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức chạy sang thành phố Giang.
Xung quanh đây có camera giám sát không?
Có một cái, nhưng mà hỏng lâu lắm rồi ạ, đang trong quá trình tu sửa.
Mạnh Viễn không hiểu lắm:
Ở nhà bà ta còn có bố mẹ, con cái, chắc bà ta sẽ phải nghĩ cách quay về thăm một lần chứ ạ…
Phó Thời Lẫm nói:
Không phải bà ta không muốn về, mà là kẻ đứng đằng sau lưng bà ta chắc chắn sẽ không cho bà ta về.
Anh khẽ ừ một tiếng:
Em về nhà chưa?
Em về rồi, đang nằm trên sofa đây anh.
Có lẽ anh sẽ về rất muộn, em nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Giản Thù xoa đầu thằng nhóc, nói:
Vâng ạ, em hâm cơm ở trong nồi ấy, khi nào anh về nhớ ăn nhé.
Là nạn nhân duy nhất còn may mắn sống sót, Giản Thù đã từng tiếp xúc trực diện với hung thủ, cũng là người hiểu rõ về hung thủ nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.