• 12,613

Chương 267: Cô cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi


Giản Thù gật đầu đồng ý, giọng nói hơi nghèn nghẹn:
Vâng ạ…



Em đi tắm trước đi, tắm xong là ăn được rồi.


Hai m8ươi phút sau, Giản Thù ngồi bên bàn ăn, nhìn bát canh trứng gà nóng hôi hổi trước mặt. Vừa ăn một miếng vào miệng, tâm trạng đã t3ốt hơn rất nhiều.
Lúc đi ngủ, Giản Thù vùi mình trong lòng Phó Thời Lẫm, hỏi:
Đội trưởng Phó ơi, bình thường ông ngoại của anh thích gì ạ? Em muốn mua quà cho ông nữa.


Không cần đâu, em đến là ông đã vui lắm rồi.

Giản Thù bĩu môi,
Nhưng đây là lần đầu tiên em gặp ông mà, đi tay không đến làm sao được…

Cô suýt thì nghẹn chết vì ngụm canh trứng gà trong miệng, vội vàng vơ lấy cốc nước bên cạnh, căng thẳng đến tột cùng.
Đã đến thời điểm này rồi, cô cũng sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng
nhà
mà Phó Thời Lẫm nói là căn hộ của anh. Chắc chắc ý anh là… gia đình của anh.
Từ trước đến nay, cô chưa từng trải qua chuyện gặp người lớn trong nhà bao giờ, cũng đã lâu… lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với bậc cha chú, cô chỉ sợ mình nói năng vụng về lại bị người nhà của đội trưởng Phó ghét thôi.
Giản Thù cạn lời. Hóa ra vẫn chỉ là do cô cả nghĩ thôi à.
Cô nhanh chóng xử lý xong bát canh trứng gà kia, đứng bật dậy:
Em ăn no rồi, em đi ngủ trước đây.

Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng nói:
Em vừa mới ăn xong, nghỉ ngơi chút đã rồi hãy ngủ.

Hiện giờ cảm xúc của cô rất phức tạp, lúc thì vui, lúc thì lo lắng, bồn chồn, trong lòng cũng đang tranh đấu kịch liệt.
Cô còn đang nghĩ xem có nên bảo anh lùi lùi cái nghi thức trọng đại này lại thư thư một chút không, thì Phó Thời Lẫm lại cười nói:
Là ngày sinh nhật của ông ngoại anh.

Giản Thù ngây người:
Dạ?

Phó Thời Lẫm ngồi đối diện cô, rót cho cô cốc nước, im lặng một lúc mới nói:
Thứ bảy tuần sau em có vi9ệc gì không?


Thứ bảy tuần sau ấy ạ?
Nghe anh hỏi như vậy, Giản Thù tưởng anh định bố trí một buổi hẹn hò nữa, bèn lôi 6điện thoại ra xem lịch trình công tác gần đây,
Buổi sáng em có một buổi phỏng vấn, buổi chiều thì không có việc gì cả. Chúng ta 5sẽ hẹn hò hả anh?


Ừm… có thể nói như vậy.

Giản Thù hào hứng hẳn lên, vui vẻ hỏi:
Chúng ta đi đâu anh? Đi đâu anh? Đi dạo phố à? Hay xem phim? Hay là đến khu vui chơi?
Cô nói ra vài địa điểm, thấy người đàn ông của mình chẳng mảy may rung động gì cả, cô cũng khó tránh khỏi sự tò mò,
Vậy rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?

Phó Thời Lẫm đáp:
Về nhà anh.

Giản Thù đờ người.

Anh muốn mượn cơ hội lần này để giới thiệu em với mọi người. Còn về các chuyện khác thì để sau rồi tính.

Giản Thù có cảm giác mình không ngồi yên nổi nữa rồi. Cô nhỏ giọng hỏi:
Những chuyện… khác nữa ạ?

Phó Thời Lẫm rót thêm nước vào cốc cho cô, mặt bình tĩnh không chút dao động:
Mấy chuyện nhỏ không quan trọng ấy mà.

Giản Thù phồng má phụng phịu rồi đi chơi với nhóc con.
Nhìn theo bóng lưng cô, Phó Thời Lẫm khe khẽ cong khóe môi.
Hiện giờ vụ án Bạch Trường Châu xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, sự tình vẫn còn chưa hoàn toàn kết thúc, không thích hợp đến nói những chuyện khác nữa.
Phó Thời Lẫm im lặng một thoáng rồi nói:
Vậy để anh chuẩn bị cho.


Giản Thù nghe vậy cũng nghĩ, việc đi mua quà tặng này nếu để đội trưởng Phó làm thì chắc chắn sẽ hợp ý ông cụ hơn là cô mua, nên cô cũng không nói thêm gì nhiều.

Đến khi cô gần chìm vào giấc ngủ rồi, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên trên đỉnh đầu cô:
Giản Thù này, vẫn còn một chuyện nữa…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.