• 12,777

Chương 266: Sám hối là thứ vô dụng nhất trên đời


Giản Thù không còn gì muốn hỏi anh ta nữa, lặng lẽ quay lưng bước đi.

Cô vừa đi được hai bước, giọng của Bạch Trường Châu đã vang lên:
8Cô Giản, bất kể là chuyện gì, đều phải thật cẩn thận nhé.

Nghe thấy tiếng động, cô vội đứng dậy, mỉm cười với anh:
Đội trưởng Phó, anh về rồi à. Em gọi đồ ăn bên ngoài, hâm nóng lại là ăn được ngay thôi.

Phó Thời Lẫm bước từng bước dài lại gần cô, ôm trọn cô vào lòng.
Sắp đến lễ mừng thọ của ông cụ Hứa, rất nhiều người đều sẽ tới, có lẽ Hứa Viễn Chinh muốn mượn cơ hội này để nhiều người biết đến sự tồn tại của anh hơn.
Cố Chiêu chợt dừng bước:
Dạo này Thẩm Hành vẫn ngày ngày đến câu lạc bộ quyền anh à?


Lúc Phó Thời Lẫm mở cửa ra, Giản Thù đang ngồi bên ô cửa sổ sát đất, thất thần nhìn ra bên ngoài.
Giản Thù đứng trước bia mộ của bố mẹ mình, nhìn bức ảnh trên đó, trái tim cô như bị xé rách ra vậy, đau đến không thở nổi.
Cố Chiêu chỉ biết cô đã từng bị hung thủ bắt đi, bố mẹ cô gặp tai nạn ô tô qua đời khi đi tìm cô, nhưng anh không biết rằng, ngày đó cô chạy ra ngoài là vì đi tìm anh.

Ông ấy không nói cụ thể, nhưng tôi nghe nói, mấy hôm nữa là lễ mừng thọ ông cụ Hứa tròn tám mươi tuổi, hẳn là vì việc này ạ…

Chuyện lần trước khu Đông Sơn phải đình công khiến cho các hạng mục sau đó không thể nào tiến hành đúng thời hạn được đã làm cho Hứa Viễn Chinh nổi trận lôi đình, khoảng thời gian này không hề tìm anh một lần nào.
Ra khỏi công ty, Giản Thù nhận được điện thoại của Cố Chiêu.
Cô nhận cuộc gọi, nhưng mãi mà anh ta vẫn không nói gì, một lúc rất lâu sau mói hỏi:
Tiểu Thù này, em muốn đi gặp bố mẹ không?

Giản Thù quay phắt đầu lại, nhưng Bạch Trường Châu đã khom người lên xe rồi.3
Mạnh Viễn bước tới hỏi:
Câu cuối cùng hắn ta nói với cô là gì thế?

Tựa như… anh ta vừa đặt gánh nặng của cả cuộc đời này xuống vậy.


Hẳn là không ạ…

Sắc mặt Cố Chiêu sa sầm, anh ta đi thẳng vào trong phòng làm việc.
Dù Giản Thù đã cố cắn chặt môi, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi như mưa.
Cô quay sang, gục đầu vào vai Cố Chiêu, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng. Giống như thời còn nhỏ, mỗi lần làm sai việc gì đó bị bố mẹ trách mắng vậy, cô có thể dựa vào anh ta, thỏa sức khóc hờn không cần bận tâm đến điều gì nữa.
Giản Thù cảm thấy đầu mình hơi loạn, lẩm bẩm nói:
Cũng k9hông có gì… anh ta bảo tôi phải cẩn thận hơn…


Còn có cái gì nguy hiểm hơn hắn ta được nữa chứ?


Dạ không ạ, anh ấy bắt đầu quay về công ty để xử lý công việc rồi.


Cậu ta không đến tìm Giản Thù nữa sao?

Năm ấy, đám tang của bố mẹ cô đều nhờ bạn bè họ giúp đỡ. Sau khi tang lễ kết thúc, Giản Thù lấy hết tiền tiết kiệm ra đưa cho họ, nhưng họ chỉ nhận một nửa thôi. Số tiền còn lại, chính là tiền học và tiền sinh hoạt của cô.
Từng hạt mưa nhỏ bay bay trong không trung, cả khu nghĩa trang là một màu xanh xám, u ám, mông lung.
Giản Thù khe khẽ nói:
Đi thô6i.

Vào phòng giam, tất cả mọi thứ trên người đều phải tháo ra. Bạch Trường Châu đứng im tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi gỡ5 chiếc nhẫn cưới trên tay trái xuống, bỏ vào trong hộp.
Cố Chiêu nhẹ vỗ vào lưng cô, yết hầu lăn lên hạ xuống:
Tiểu Thù, tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Giản Thù khóc đến mất tiếng, túm lấy tay áo anh ta như một đứa trẻ nhỏ:
Nhưng bố mẹ không quay về được nữa anh ơi, vĩnh viễn cũng không quay trở lại được nữa rồi…


Còn có anh mà.
Cố Chiêu ôm cô vào lòng,
Tiểu Thù, anh sẽ mãi mãi ở bên em, mãi mãi không bao giờ rời xa em.

Sau khi đưa Giản Thù về nhà, Cố Chiêu lái xe thẳng đến công ty.
Giản Thù nhắm mắt lại, cổ họng hơi khô:
Vâng.

Đây là lần đầu tiên Giản Thù đến viếng mộ của bố mẹ mình, kể từ sau khi họ qua đời.
Thư ký bước tới nói:
Tổng giám đốc Cố, phó chủ tịch Hứa bảo anh tối nay đến câu lạc bộ một chuyến ạ.

Cố Chiêu day day ấn đường:
Ông ta có nói có việc gì không?

Điều này, thôi thì cứ coi như một bí mật, vĩnh viễn chôn giấu trong đáy lòng cô đi.
Cố Chiêu cầm ô đứng bên cạnh cô, nói:
Tiểu Thù, hung thủ đã sa lưới, họ có thể yên nghỉ rồi. Em cũng đừng tự trách mình nữa.

Nụ cười trên khóe môi Giản Thù từ từ tắt lịm, khuôn mặt nhỏ xinh vùi cả vào lồng ngực anh, giọng nói buồn bã ỉu xìu:
Có thể đi được đến ngày hôm nay, lẽ ra em phải vui mới đúng. Nhưng không biết vì sao, em lại cứ cảm thấy không thả lỏng nổi… Hôm nay em đi viếng mộ bố mẹ em… Họ chẳng thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ ngày xưa… Đã lâu lắm rồi em không được nhìn thấy họ, cũng chẳng bao giờ được nhìn thấy họ nữa…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.