• 12,781

Chương 265: Sám hối là thứ vô dụng nhất trên đời


Những bức ảnh trong mật thất ở nhà Bạch Trường Châu đều là hình vuông cả. Nếu là ảnh hai người thì chụp ảnh ngang cũng r8ất bình thường, nhưng vấn đề ở chỗ, kích cỡ của những bức ảnh đó không đúng.

Ánh mắt Phó Thời Lẫm thoáng lạnh đ3i, đứng bật dậy.

Giản Thù nhìn anh, hỏi:
Sao thế anh?

Phó Thời Lẫm mím chặt môi, đi vào trong phòng làm việc kia. Không chỉ riêng căn phòng, mà cả mật thất cũng bị cháy rụi rồi, không còn lại bất cứ thứ gì nữa.
Cảnh sát khu vực thận trọng bước vào theo:
Đội trưởng Phó, có chỗ nào không ổn ạ?


Lúc trước người giúp việc có từng quay lại không?

Phó Thời Lẫm lấy thẻ ngành của mình ra.
Cảnh sát khu vực lập tức nghiêm chào:
Đội trưởng Phó, có phải hôm nay hung thu đã bị phán tử hình rồi không ạ? Vẫn còn cần điều tra gì nữa sao?

Phó Thời Lẫm lạnh lùng hỏi:
Ở đây làm sao thế này?


Anh phải đến một nơi, lát nữa Mạnh Viễn đưa em9 về nhé.

Giản Thù gật đầu:
Anh cứ lo công việc đi ạ, chờ phiên tòa kết thúc, em cũng phải tới công ty một chu6yến. Xong việc em sẽ gọi điện thoại cho anh.


Ừ, thế cũng được.
Dứt lời, Phó Thời Lẫm lập tức sải bước đi ra 5ngoài.
Cảnh sát khu vực nhìn vào trong phòng làm việc:
À, nửa đêm hôm qua đột nhiên nơi này bị cháy, may mà chỉ cháy mỗi căn phòng đó thôi. Sau khi dập lửa xong, chúng tôi nhìn thấy trên sàn nhà có một chai rượu bị đổ. Hẳn là do hôm qua người giúp việc đến thu dọn đồ đạc không cẩn thận làm đổ rượu…


Thu dọn đồ đạc ư?


Vâng ạ, bà ta nói bà ta có mấy thứ quên lấy nên chúng tôi cho bà ta vào.

Đây không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có âm mưu phóng hỏa, đã vậy, lại còn là ngày hôm nay, ngày mà Bạch Trường Châu bị phán án tử hình…
Phó Thời Lẫm quay phắt người rảo bước ra ngoài, lôi điện thoại gọi đến một số:
Lập tức tra ngay địa chỉ gia đình người giúp việc của Bạch Trường Châu. Tra tất cả thông tin tài khoản, tiền tiết kiệm của bản thân bà ta và bố mẹ, anh chị em, chồng con bà ta, xem gần đây có một khoản tiền lớn nào được chuyển vào hay không.

Tất cả quá trùng hợp.
Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm túm chặt lấy cánh tay anh ta, mắt vằn đỏ:
Thằng ác ma, con gái tao còn nhỏ như vậy, sao mày nỡ nhẫn tâm chứ? Sao mày lại nhẫn tâm như vậy?

Bạch Trường Châu cụp mắt xuống, không rõ cảm xúc thế nào.
Không ít thứ thi nhau đập tới, mọi người ầm ầm hò hét:
Mày chết đi! Loại người như mày sống trên đời cũng chỉ là rác rưởi thôi!

Nhà Bạch Trường Châu đã bị phong tỏa, bên Viện kiểm sát đã tới lục soát hai lần, đồ đạc bị ném loạn trên sàn nhà, đầy cả phòng.
Một mùi cháy khét từ trong phòng làm việc tỏa ra, bên trong là một mớ hỗn độn, cháy sạch thành tro tàn.
Đúng lúc này, cảnh sát khu vực mở cửa ra, bước vào hỏi:
Anh là?


Không ạ, chỉ có hôm qua thôi.
Cảnh sát khu vực hồi tưởng lại rồi nói,
Lúc ấy chắc phải khoảng mười giờ đêm gì đó rồi. Bà ta nói hôm nay bà ta muốn về quê, lúc thu dọn hành lý mới phát hiện ra vẫn quên đồ ở đây chưa kịp lấy nên mới quay lại lấy.


Lửa bắt đầu cháy từ lúc nào?


Đến khi chúng tôi phát hiện ra thì đã một giờ đêm rồi. Hẳn là tầm sau mười hai giờ bắt đầu cháy.

Hai viên cảnh sát dẫn giải anh ta đi về phía trước, xuyên qua đám đông đến trước xe chở phạm nhân.
Giản Thù đứng một bên, lẳng lặng nhìn anh ta.
Lần này anh ta đi, có lẽ lần sau khi nghe đến tin tức của anh ta, sẽ là cái ngày mà anh ta bị thi hành án tử hành đó.

Trước cửa tòa án, trừ gia đình người bị hại ra, còn có rất đông người dân và phóng viên tụ tập.
Vừa nhìn thấy Bạch Trường Châu bị còng tay dẫn ra, tất cả đều ào ào xông lên.

Tử hình cũng còn quá nhẹ, loại như thằng đó phải xử ngũ mã phanh thây!


Mày chết cũng không có ai đi nhặt xác cho mày đâu! Quả báo, đây là quả báo đấy! Xứng đáng thôi!

Đối diện với vô vàn lời chửi rủa nhục mạ, cùng với bị ném đủ thứ vào người nhưng từ đầu tới cuối Bạch Trường Châu đều không hề né tránh.
Bắt đầu từ chỗ người giúp việc báo án, cho đến khi họ tới lục soát, tất cả chứng cứ đều như được sắp xếp cẩn thận, bày sẵn ở đó chờ họ phát hiện vậy.
Tuy Bạch Trường Châu có hiềm nghi rất lớn, nhưng càng là như thế, thì càng không thể phạm cái sai lầm sơ đẳng như đặt ảnh của người bị hại ở trên giá sách được.
Bọn họ đều sai hết rồi.
Mạnh Viễn chào hỏi hai cảnh sát đang áp giải Bạch Trường Châu, ba người họ đều tránh ra một chút.

Giản Thù hỏi:
Vì sao thế?


Bạch Trường Châu hơi khựng lại một chút mới cười nói:
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với tôi trong suốt khoảng thời gian này đấy.


Bởi vì đã không nói chuyện trong một thời gian dài, nên giọng nói của anh ta hơi khàn khàn, cụt lủn.

Giản Thù lặp lại một lần nữa:
Vì sao?


Bạch Trường Châu cười:
Đã kết án rồi, giờ nói những điều này cũng có ý nghĩa gì đâu?



Ý tôi là, vì sao anh lại muốn cứu tôi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.