Chương 280: Muốn làm quen với cô ấy...
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1510 chữ
- 2022-02-06 07:19:16
Anh ta có vẻ ấm áp tao nhã lịch sự hơn Bạch Trường Châu, hoàn toàn không có tính công kích nào.
Nhưng chính con người như 8thế, dù trên tay dính máu của bao nhiêu thiếu nữ, lại vẫn có thể điềm nhiên như không nói nói cười cười.
Mạnh Viễn càng thận trọng hơn:
Cô ấy có... bạn trai chưa?
Chắc là... chưa.
Thằng nhóc thè lưỡi ra liếm tay cô như thể nó cũng đồng ý với những gì cô nói vậy.
Giản Thù bật cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu ta chưa bao giờ biết đi mua sắm lại mệt như thế.
Sớm biết thế này thì cậu ta đi cùng đội trưởng Phó đến thành phố B cho rồi.
Mặt Mạnh Viễn lập tức đỏ bừng lên, cậu ta lắp bắp:
Cũng... cũng không thể nói là thích được, mới gặp lần đầu mà, tôi chỉ... muốn làm quen với cô ấy thôi...
Được, tôi sẽ hỏi giúp anh, nếu cô ấy đồng ý thì tôi sẽ gửi WeChat cho anh nhé.
Việc đầu tiên là giúp Mạnh Viễn thăm dò ý tứ của Hứa Ý, nhưng chuyện này cần lời mở đầu, nếu tự nhiên đi kết bạn thì cả hai bên sẽ rất gượng gạo.
Cô lấy cớ nói có một món đồ Hứa Ý mua bỏ quên ở chỗ cô, cô lại quên trên xe rồi, bảo Mạnh Viễn liên lạc với Hứa Ý để mang đồ trả.
Sau khi bữa tiệc mừng thọ kết thúc, ông cụ Hứa lại gọi Hứa Viễn Chinh đến nói chuyện. Không ai biết nội dung cụ thể ra sao, nhưng sau đó thái độ đối với việc Cố Chiêu trở lại nhà họ Hứa đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sáng hôm nay, trên bàn ăn, Hứa Viễn Chinh chính thức nhắc đến chuyện này, muốn chọn ngày để Cố Chiêu vào từ đường nhận tổ quy tông.
Thấy sắc mặt của cô không bình thường, Phương Phương nhỏ giọng hỏi:
Chị Giản Thù, có chuyện gì thế ạ?
Giản Thù trấn tĩnh lại, lắc đầu:
Không sao, em đi thu dọn đồ đạc đi, chị gọi một cuộc điện thoại đã.
Làm thế nào để hẹn được nhỉ, cô ấy...
Giản Thù nói:
Anh thích cô ấy à?
Giọng của Hứa Ý nghe như khóc, khàn khàn nghèn nghẹn:
Ch9ị Giản Thù, chị có thể ra ngoài một chuyến không ạ?
Giản Thù ngồi ngay dậy:
Ừ, được em.
Giản Thù nghĩ một lát rồi nói:
Không sao, một lần không được thì hai lần, anh thấy lúc tôi theo đuổi đội trưởng Phó bị từ chối phũ thế nào rồi, thế mà cũng thành đấy thôi.
Mạnh Viễn vô cùng đồng tình:
Cũng có lý.
Nếu có tiến triển thì một hai ngày, nếu chậm thì chưa biết được.
Giản Thù mím môi. Còn nửa tháng nữa Bạch Trường Châu sẽ phải thụ hình, đội trưởng Phó phải tìm được bằng chứng trước thời hạn này.
Cô vốn tưởng Hứa Ý lớn lên trong môi trường như vậy đáng ra phải hạnh phúc hơn Cố Chiêu gấp ngàn vạn lần, nhưng không phải.
Trong chuyện này, từ đầu đến cuối, không có bất kỳ ai từng nghĩ đến cảm giác của cô ấy.
Anh không cần khách sáo, làm phiền anh quá ạ.
Nghe cô nói vậy, Mạnh Viễn lại hơi ngại ngùng, bỗng thấy hình như không mệt lắm nữa...
Cô vội vàng tắm rửa th6ay quần áo, thêm nước thêm thức ăn cho thằng nhóc. Lúc xuống tầng, cô đang định gọi taxi thì thấy Mạnh Viễn vẫy tay với mình.
Giản Thù bước tới, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:
Anh đến lúc nào đấy?
Tối hôm qua sau khi về nhà, cô nghĩ mình sẽ không ra ngoài nữa nên bảo Mạnh Viễn về.
Hứa Ý lắc đầu:
Em không hận anh ấy. Ông nói rồi, nếu được chọn thì chẳng có ai lựa chọn vừa sinh ra đã bị ruồng rẫy ghét bỏ, đều là sai lầm của đời trước cả. Hơn nữa em luôn muốn có anh trai, nhưng không ngờ lại theo cách này…
Anh ấy… là một người anh tốt.
Hứa Ý mỉm cười:
Anh họ em cũng tốt, có anh ấy, từ trước đến nay chưa bao giờ có ai dám bắt nạt em.
Giản Thù cũng mỉm cười theo.
Ăn trưa xong, lái xe của Hứa Ý đến đón cô ấy.
Mạnh Viễn giúp Giản Thù xách đồ lên xe.
Giản Thù mất ngủ3 cả đêm.
Sáng hôm sau, cô nhận được cuộc gọi của Hứa Ý.
Đối diện với người anh trai từ trên trời rơi xuống, bố mẹ vốn hạnh phúc nay lại cãi nhau như kẻ thù, cô ấy mới là người buồn bã hơn bất kỳ ai.
Giản Thù im lặng một lát mới hỏi:
Vậy em… có hận Cố Chiêu không?
...
Mạnh Viễn không ngờ lại có một ngày mình theo hai cô gái đi mua sắm, tay xách đủ loại túi lớn túi nhỏ.
Giản Thù đi tới ngồi xuống đối diện cô, nhẹ nhàng hỏi:
Có chuyện gì thế?
Nghe vậy Hứa Ý ngẩng lên, sụt sịt:
Chị Giản Thù, em thật sự không biết nên nói với ai nữa…
Thật ra Hứa Ý chỉ muốn tìm người để tâm sự mà thôi. Cô ấy đã giữ những chuyện này trong lòng quá lâu, nói được ra sẽ nguôi ngoai hơn phần nào.
Người lớn tự có cách giải quyết vấn đề của mình.
Quay một chương trình game show là hết nguyên một ngày.
Khi cô trở lại phòng nghỉ, Phương Phương đưa đồ đến:
Chị Giản Thù, ban nãy điện thoại của chị đổ chuông đấy.
Dù sao hôm nay hai cô mua nhiều đồ như thế, không thể nhớ kỹ từng món đồ được.
Hứa Ý đồng ý một cái, Giản Thù lập tức đưa số WeChat của cô ấy cho Mạnh Viễn, bảo cậu ta kết bạn.
Suốt cả quá trình đó, Hứa Ý chỉ ngồi im lặng.
Giản Thù nghe xong, miệng mấp máy một lúc, nhưng lại không biết nên nói gì.
Gần đây, vì chuyện này mà mẹ của Hứa Ý vô cùng mệt mỏi tiều tụy. Chính thức nhận Cố Chiêu về hẳn là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Khi Hứa Viễn Chinh vừa dứt lời, bà đã hoàn toàn nổi điên, lập tức đòi ly hôn, nhưng ông cụ Hứa và Hứa Viễn Chinh đều không đồng ý.
Ông cụ Hứa bảo hai người tự thương lượng chuyện này với nhau rồi đi. Chờ ông đi khuất, hai người lại bắt đầu cãi nhau om sòm.
Giản Thù cầm điện thoại lên nhìn, khoé môi hơi mím lại.
Trần Văn Quang gọi cho cô.
Buổi sáng trong quán cà phê không đông người, chỉ thỉnh thoảng có một hai dân công sở đến mua cốc cà phê.
Hứa Ý ngồi trong góc, hai mắt vẫn đỏ ửng.
Trên đường về, cậu ta vặn vẹo một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi:
Cô gái đó là bạn cô à? Chắc không phải nghệ sĩ chứ?
Giản Thù nín cười, nghiêm túc trả lời:
Đúng rồi, cô ấy không phải nghệ sĩ.
Ăn được một nửa, Giản Thù phát hiện ra hình như Mạnh Viễn ít nói hơn nhiều so với bình thường, lại còn có vẻ bẽn lẽn nữa chứ.
Cô nhìn Hứa Ý đang mỉm cười ngọt ngào bên cạnh, bỗng hiểu ra điều gì đó.
Giản Thù thanh toán xong quay lại nói:
Sắp đến trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi.
Hứa Ý và Mạnh Viễn đều giỏi ăn cay, trưa hôm đó ba người cùng đi ăn lẩu.
Mạnh Viễn nói:
Đến được khoảng nửa tiếng rồi. Đội trưởng Phó nói nếu cô có công việc thì hầu như sẽ ra khỏi nhà vào tầm giờ này.
Bao giờ… Đội trưởng Phó về?
...
Mấy ngày này Giản Thù gần như đều phỏng vấn, quảng cáo, game show v.v…, bộ phim mới vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, phải một thời gian nữa mới bắt đầu khởi quay.
Vào lúc cậu ta cảm thấy mình sắp chết đến nơi thì cô gái có nụ cười rất xinh đẹp đi cùng Giản Thù bỗng đưa cho cậu ta một cốc trà sữa:
Cho anh này.
Mạnh Viễn ngẩn người, luống cuống nhận lấy:
Cảm... cảm ơn cô.
Ngày trước đội trưởng Phó từ chối triệt để đến đâu thì bây giờ nghiệp quật đến đấy.
Buổi chiều Giản Thù không có việc gì nên về nhà nằm nghỉ ngơi.
Sau này ấy à, phải chờ xem hai người họ tự phát triển đến đâu thôi.
Làm xong việc này, Giản Thù bế thằng nhóc vào lòng, xoa đầu nó, thở dài:
Cổn Cổn ơi, chẳng biết bao giờ bố con mới về nữa. Nhưng chờ đến lúc bố con về, chắc chắn là sẽ bắt được hung thủ rồi.
Ngày trước khi cô theo đuổi đội trưởng Phó, Mạnh Viễn đã giúp cô khá nhiều, bây giờ cậu ta gặp vấn đề về mặt tình cảm, tất nhiên Giản Thù sẽ giúp đỡ không nề hà rồi.
Mạnh Viễn lo lắng nói:
Nếu cô ấy không đồng ý thì sao...
Em chờ chị ở cửa nhé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.