Chương 281: Muốn làm quen với cô ấy...
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1110 chữ
- 2022-02-06 07:19:15
Cảm ơn giáo sư Trần.
Trần Văn Quang lại nói:
Vậy nhé, chào cô Giản.
Năm giờ chiều, Phương Phương gọi điện thoại đến.
Giản Thù thay quần áo ra ngoài.
Từ khi sống chung với đội trưởng Phó, tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp không thiếu thứ gì.
Ăn cơm xong, Giản Thù dọn dẹp nhà cửa rồi tắm cho thằng nhóc.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Phương Phương gọi điện cho cô, nói Tần Khả Khả đã tỉnh rồi, nhưng do đã hôn mê trong thời gian dài nên thời gian cô ta tỉnh lại mỗi ngày rất ngắn.
Phương Phương đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói hôm nay chắc cô ta sẽ tỉnh vào tầm giờ hôm qua, tức là tầm năm sáu giờ tối, họ đến vào giờ đó là được.
Đến trưa, Giản Thù mới ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy. Cô đánh răng rửa mặt xong ra mở điện thoại thì thấy có tin nhắn của đội trưởng Phó gửi đến.
Anh về rồi, tối gặp em.
Nhưng nghe nói, không biết vì sao mà đám phóng viên nhà báo không vào được bệnh viện.
Ăn xong lên xe, Giản Thù nói:
Chị muốn đến bệnh viện.
Giản Thù ngắt điện thoại, nhắn tin cho Mạnh Viễn nói hôm nay cô sẽ không ra khỏi nhà, phải đến chiều cô mới đi, cậu ta có thể đến muộn một chút.
Gửi tin nhắn xong, cô lại chui vào chăn ngủ tiếp.
Nếu Tần Khả Khả tỉnh rồi, như vậy những chuyện cô bận tâm đều có thể có kết quả.
Phương Phương vò đầu đáp:
Chị Giản Thù, bây giờ ở cổng viện toàn là phóng viên thôi, ban nãy chị Nguyễn Lan gọi cho em rồi, nói là không được cho chị đi...
Đang giữa6 bữa ăn, cô bỗng nghe thấy có người nói Tần Khả Khả tỉnh lại rồi.
Lần trước cô bị em trai của Tần Khả Khả tấn công, mặc dù cô không khởi kiện5 nhưng do tình tiết nghiêm trọng nên hắn ta vẫn bị tạm giam.
Bất kể Giản Thù đến thăm Tần Khả Khả với lý do gì thì một khi bị phóng viên bắt gặp đều khó tránh việc có một hai tờ báo cố ý bới chuyện, nói cô chột dạ lo sợ nên mới gấp rút đến xác nhận xem Tần Khả Khả đã tỉnh thật chưa.
Giản Thù nhíu mày:
Sớm muộn gì cũng phải đối diện, giờ cô ta tỉnh rồi, chúng ta sẽ không bị động như trước nữa.
Thông tin này do y tá chăm sóc Tần Khả Khả lộ ra, nghe nói bây giờ đã có rất nhiều phóng viên nhà báo đến bệnh viện, muốn phỏng vấn cô ta đầu tiên.
Mặc dù chuyện đã qua lâu, Tần Khả Khả gần như bị quên lãng, nhưng Giản Thù lại đang là ngôi sao khá hot trong thời điểm hiện tại. Nếu có thể moi được thông tin gì đó từ Tần Khả Khả thì không cần lo tin trang bìa ngày mai nữa.
Trong phòng bệnh, Tần Khả Khả đang mở mắt, ngây người nhìn lên trần nhà. Bên cạnh là bác sĩ và y tá đang kiểm tra sức khoẻ cho cô ta.
Phương Phương gõ cửa:
Bác sĩ, chúng tôi có thể vào được không?
Giản Thù vốn định xem một lát rồi đi ngủ, sáng mai dậy sớm đến bệnh viện, nhưng không ngờ cô càng xem càng tỉnh, lưu lại khá nhiều mẫu váy mình thích.
Mãi đến hai ba giờ sáng cô mới bắt mình bỏ điện thoại xuống để đi ngủ.
Tắt điện thoại rồi, Giản Thù cảm giác lòng bàn tay mình ướt đẫ8m mồ hôi.
Cô cũng không biết từ bao giờ mà mình lại có thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, nói chuyện với hung thủ như thế này.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa chung cư.
Giản Thù tạm biệt Phương Phương, đi vào trong khu.
Tin nhắn được gửi từ hai tiếng trước.
Giản Thù bất giác mỉm cười, mở tủ lạnh lấy thức ăn ra nấu.
Phương Phương nói:
Chị Giản Thù, chị đừng vội, tối nay em sẽ xác nhận xem cô ta tỉnh thật chưa, nếu tỉnh rồi thì sáng mai em tới đón chị, chúng ta cùng đi sẽ tốt hơn.
Giản Thù ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Dù sao cũng lâu thế rồi, chẳng vội một buổi tối.
Ở một góc tường gần đó, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hút thuốc, ánh mắt dõi theo cô không rời.
Về đến nhà, Giản Thù nằm xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra xem đội trưởng Phó có gửi tin nhắn không.
Để tránh gây hoang mang và tiết lộ chi tiết của vụ án, Mạnh Viễn không đi cùng xe với cô mà bám theo sát phía sau.
Ngoài cổng bệnh viện, các phóng viên đã rút đi khá nhiều rồi. Phương Phương và Giản Thù tránh mặt họ, đi cửa sau vào.
Bác sĩ điều trị chính ngoái lại nhìn:
Vào đi.
Ông ta cất ống nghe, nói,
Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không ổn định, các chức năng trong cơ thể vẫn đang phục hồi, nhưng tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, về cơ bản có thể nghe nói được nhưng trả lời thì tương đối khó khăn, cần thêm một thời gian nữa.
Đã hai ngày họ không liên lạc gì, cô sợ đột nhiên gọi điện sẽ làm phiền anh.
Lịch sử trò chuyện trong khung chat vẫn dừng lại ở một tuần trước.
Bao giờ kết hôn, bao giờ... sinh em bé.
Khoé môi Giản Thù nhếch lên, mở trang tìm kiếm đi xem váy cưới.
3Giản Thù cầm chai nước trên bàn lên uống hai ngụm rồi đứng dậy đi ra.
Lát sau cô đi ăn với các thành viên trong nhóm tiết mục, ăn xong Phương9 Phương và lái xe đưa cô về nhà. Giản Thù bảo Mạnh Viễn về trước, vì mấy hôm nay cậu ta đều đi theo cô rồi, không nghỉ ngơi đầy đủ.
Giản Thù đổi tư thế nằm, lật lại toàn bộ lịch sử trò chuyện.
Xem xong, cô bất giác nhớ lại câu hỏi của ông cụ Hứa.
Lúc trước cô còn lo người nhà đội trưởng Phó không thích mình, nhưng xem ra cô đã lo thừa rồi.
Mọi người đều rất tốt, trừ Hứa Viễn Chinh.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Giản Thù nghĩ, kể cả không công khai, lấy giấy đăng ký kết hôn trước cuối năm nay chắc không khó, chỉ không biết đội trưởng Phó tính thế nào thôi.
Phương Phương gật đầu:
Cảm ơn bác sĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.