• 12,781

Chương 282: Hắn ta liên tục xem giờ



Rõ!


Cuộc điều tra tìm kiếm kéo dài một tuần lễ, cuối cùng xuất hiện nhân chứng mang tính quyết định.

Vợ của Ôn Hải8 Thanh.
Chờ hung thủ lên tầng rồi, hắn ta đang định đi theo thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Giáo viên hướng dẫn môn tâm lý học tội phạm của hắn ta, Bạch Trường Châu.
Ôn Hải Thanh quay lại trốn trong bụi cây, hắn ta phát hiện hình như Bạch Trường Châu cũng theo hung thủ tới đây.
Cho nên, chuyện này trở thành cái chuôi để hắn ta uy hiếp Bạch Trường Châu.
Bức thư kết thúc tại đó.
Từ màu giấy đã ngả vàng, có thể đoán bức thư này được viết từ mấy năm trước.
Trong gần một tiếng đồng hồ, Ôn Hải Thanh trốn trong bụi cây, rơi vào trạng thái xung đột và do dự.
Hung thủ ra ngoài nhanh như thế, chắc cô bé chưa bị hại, nếu hắn ta báo cảnh sát ngay bây giờ có khi sẽ cứu được cô bé...
Nhưng hắn ta chưa bao giờ gặp vụ án giết người liên hoàn hoàn hảo đến mức tất cả cảnh sát đều không tìm ra sơ hở và manh mối như vậy, hắn ta muốn xem rốt cuộc hung thủ có thể làm đến bước nào, vụ án này liệu có trở thành vụ án treo mãi mãi không phá được hay không.
Bản thân Ôn Hải Thanh cũng là hung thủ. Từ hắn ta lại có đầu mối dẫn đến vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt kia. Cho nên, trên một mức độ nào đó, mọi thứ liên quan đến hắn ta đều có thể chỉ điểm hung thủ là ai.
Có thư có ảnh, đã đủ bằng chứng để bắt Trần Văn Quang rồi.
Sáu giờ bốn mươi phút.
Quả nhiên hắn ta đã gặp lại lần nữa.
Thật ra ngày hôm đó rất lạnh, hình như là cuối năm. Hắn ta đã định bỏ cuộc đi về thì bỗng nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục chạy từ phía đối diện lại.
Đoạn đường đó không có người qua lại, đèn đường thì hỏng. Không biết vì sao nhưng hắn ta lờ mờ cảm thấy, chắc chắn là cô bé này rồi.
Sau khi lên tầng, Ôn Hải Thanh sợ bị phát hiện nên không dám đến quá gần.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Bạch Trường Châu đẩy tung cửa, chất vấn hung thủ với giọng vừa kinh ngạc vừa đau đớn,
Rốt cuộc anh đang làm cái gì thế?

Hung thủ không trả lời, nhanh chóng bỏ đi.
Hắn ta xuống tầng, nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, vội vàng trốn vào bụi cây.
Hai phút sau, cô bé học sinh đó được người đàn ông vừa lên tầng bế xuống, nhìn cô bé đó dường như vẫn còn sống.
Người cứu cô bé ra có vẻ là một cảnh sát.
Ôn Hải Thanh về trường, theo dõi sát sao vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt, cho đến khi quá thời gian gây án thông thường của hung thủ, hắn ta mới ý thức được, lần này hung thủ để lại nạn nhân may mắn sống sót, sau này sẽ không gây án nữa.
Ngoài ra, cũng có một phần là vì Bạch Trường Châu.
Ôn Hải Thanh suy nghĩ rất lâu. Đến ngày nghỉ đông, hắn ta đi tìm Bạch Trường Châu, bình tĩnh nói mình đã tận mắt chứng kiến quá trình gây án của hung thủ, đồng thời biết Bạch Trường Châu có quen biết với kẻ đó.
Sau khi tỉnh lại, hắn ta vẫn vô cùng kích động, khó bình tĩnh lại được.
Ôn Hải Thanh rất thông minh, từ thông tin người bị hại mà cảnh sát công bố, nhanh chóng tìm ra được phạm vi gây án của hung thủ.
Trong thời gian đó, hắn ta tích cực lượn lờ bên ngoài các trường trung học, nếu thấy nữ sinh nào về muộn một mình sẽ tăng cường quan sát xung quanh xem có phù hợp với địa điểm gây án của hung thủ hay không.
Sau khi Ôn Hải Thanh gặp nạn, cô ta cảm thấy bị sỉ nhục vì mối quan hệ giữa Ôn Hải Thanh và Triệu Thiến nên đã đưa 3con về nhà mẹ đẻ.
Kha Hiển đã tìm cô ta mấy lần, cô ta đều né tránh không tiếp chuyện, nói mình không biết gì cả.
N9hưng trước đó không lâu, căn nhà cô ta ở cùng với Ôn Hải Thanh chuẩn bị phá dỡ. Cô ta về thu dọn sắp xếp đồ đạc, phát hiện một bức 6thư trong đám di vật của Ôn Hải Thanh.
Trong bóng tối, cô bé vùng vẫy ú ớ mấy giây rồi không còn âm thanh gì nữa.
Ôn Hải Thanh lẳng lặng bám theo.
Hung thủ đưa cô bé đến một toà nhà bỏ hoang rồi ra ngoài khoá chặt cửa lại.
Về phần tại sao Ôn Hải Thanh viết di thư để lại rồi tự sát, chắc chỉ có một mình hung thủ mới biết được.
Bức thư này chỉ có thể chứng minh Bạch Trường Châu không phải hung thủ, nhưng nếu mạo muội đi bắt Trần Văn Quang thì không đủ bằng chứng.
Có điều, trong di vật của Ôn Hải Thanh phát hiện ảnh của Trần Văn Quang, trên đó có nét bút đỏ ghi lại sơ lược chiều cao và đặc điểm nhận dạng. Cũng có thể là trong một lần ngẫu nhiên nào đó, hắn ta cảm giác có khả năng Trần Văn Quang là hung thủ, cho nên mới tìm ảnh của hắn ta trên mạng, rồi khớp lại với những đặc điểm của hung thủ mà mình nhớ được.
Trần Văn Quang nhàn nhã ngồi trong phòng chờ máy bay. Anh ta chỉ mang theo một cái túi vải, dường như đây chỉ là một chuyến công tác, đi trong thời gian ngắn rồi quay lại vậy.
Lúc này, nhân viên làm việc tại sân bay bước đến trước mặt anh ta:
Chào ông, phiền ông cho chúng tôi kiểm tra hộ chiếu.

Trần Văn Quang lấy hộ chiếu ra, mỉm cười đưa cho họ.
Bạch Trường Châu chỉ im lặng mấy giây rồi hỏi hắn ta muốn gì.
Đúng, hắn ta muốn gì?
Cả hai người đều biết thân phận của hung thủ trong vụ án này, hắn ta không báo cảnh sát, Bạch Trường Châu cũng không báo cảnh sát.
Cô bé sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ.
Ôn Hải Thanh mượn bóng đêm, ẩn nấp thành công, nín thở nhìn cô nữ sinh bước đi trên đoạn đường không có đèn kia.
Sau đó, hắn ta nghe thấy có thêm tiếng bước chân của một người khác.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Hải Thanh biết rõ, giáo viên hướng dẫn môn tâm lý học tội phạm của hắn ta biết hung thủ, hơn nữa còn rất quen.
Hung thủ đi rồi, Bạch Trường Châu không nán lại thêm, cũng rời đi ngay.
Ôn Hải Thanh chờ một lúc nữa, chắc chắn họ sẽ không quay trở về rồi mới chui ra, xoá sạch dấu vết mình từng nán lại hiện trường.
Trong thư nói, có một cơ hội ngẫu nhiên, hắn ta từng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá 5trình gây án của hung thủ vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt.
Ôn Hải Thanh học tâm lý tội phạm hai năm, lại lần đầu tiên nhìn thấy hung án xảy ra trước mắt, còn là vụ án giết người liên hoàn gây chấn động toàn thành phố năm đó, điều đầu tiên hắn ta nghĩ đến không phải là báo cảnh sát, mà là sự kích thích chưa từng thấy.
Hắn ta đứng ngoài cửa sổ, ghi nhớ toàn bộ chi tiết tại hiện trường xảy ra vụ án, hơn nữa còn thường xuyên mơ thấy mình chính là hung thủ.
Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng hắn ta vẫn không lộ diện.
Một tiếng sau, hung thủ quay lại, trên tay kẻ đó là một chiếc bao tải nặng trịch.
Ôn Hải Thanh lén nhìn theo, dựa vào hình dáng lồi lõm và trọng lượng của chiếc bao tải, có thể đoán trong đó là sợi dây xích hung thủ dùng để gây án.
Nhân viên làm việc nhìn rồi trả lại cho anh ta:
Xin lỗi, mời ông đi theo chúng tôi.


Suốt quá trình, Trần Văn Quang không hỏi gì cả, cũng chẳng cảm thấy tức giận hay nóng nảy vì lỡ chuyến bay.

Đến phòng nghỉ, nhân viên sân bay nói:
Mời ông vào đây chờ một lát.


Nói rồi, người đó đóng cửa lại.

Trần Văn Quang ngồi trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau, nhìn đồng hồ, mỉm cười.

Mười phút sau, cửa bị mở ra.

Phó Thời Lẫm đứng ở cửa, nét mặt lạnh lùng:
Giáo sư Trần Văn Quang, trong di vật của Ôn Hải Thanh phát hiện chứng cứ chỉ điểm ông là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt, mời ông đi theo chúng tôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.