• 12,611

Chương 288: Tố chất tâm lí của hắn ta tốt đến biến thái


Giống như… đã cách cả một đời…

Bạch Trường Châu bước lên trước hai bước, bỗng nhiên dừng lại, nhìn hai bóng người đang đứng c8hờ anh ta cách đó không xa.

Giản Thù đứng bên cạnh Phó Thời Lẫm, yên lặng nhìn Bạch Trường Châu.
Giản Thù len lén nhìn qua, thở dài một hơi:
Anh ấy xem Trần Văn Quang là bạn mà.

Lâm Tĩnh bĩu môi,
Đúng vậy, ai mà ngờ được giáo sư tâm lí học tiếng tăm lừng lẫy là một tên biến thái giết người hàng loạt chứ.

Không lâu sau, Trần Văn Quang bị dẫn đến vị trí trên bục bị cáo. Lúc ngồi xuống, anh ta nhìn về phía Giản Thù, khóe môi khẽ cong lên.
Bạch Trường Châu sững người, nói:
Cô Giản…


Cảm ơn an5h.

Lần thôi miên ký ức đó, mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng cô biết hẳn là Bạch Thường Châu đã cứu cô.
Quả thực khiến người ta cảm thấy vô cùng khó tin.
Trước khi phiên tòa bắt đầu, Lâm Tĩnh quan sát vẻ mặt của anh, hỏi:
Tổ trưởng Kha ơi, anh vẫn ổn chứ?

Mặt Kha Hiển lạnh như băng:
Trông tôi có vẻ rất ổn ư?

Cán bộ trại giam đứ3ng nghiêm chào Phó Thời Lẫm rồi quay về, xe của Viện Kiểm sát đang chờ bên cạnh.
Có lẽ Bạch Trường Châu không ngờ họ lại dùn9g cách này để gặp nhau. Anh ta khựng lại vài giây rồi mới mỉm cười nói:
Cô Giản, đã lâu không gặp.

Đúng vậy, đã lâu không 6gặp, Giản Thù bước lên trước hai bước, khom mình với anh ta.
Lâm Tĩnh không nói chuyện nữa, quay đầu yên lặng ngồi chờ.
Một lát sau, Giản Thù cũng đến.
Phó Thời Lẫm là cảnh sát phụ trách vụ án này, còn phải chuẩn bị tài liệu, lát nữa lúc phiên tòa bắt đầu, anh cũng phải lên trên nên không ngồi cùng Giản Thù.
Bạch Trường Châu ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời. Anh ta cũng từng hận bản thân, hận mình tại sao muộn như vậy mới phát hiện tội ác tích tụ trong lòng Trần Văn Quang, hận mình biết rõ Trần Văn Quang là hung thủ nhưng không thể giao anh ta ra, hận mình đã để sinh mệnh của các cô gái vô tội mãi mãi dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời.
Nhưng năm đó, khi anh ta phát hiện ra thì đã quá muộn rồi, chỉ kịp cứu một mình Giản Thù.
Giản Thù nói tiếp:
Tôi đã làm thôi miên ký ức lần nữa, nhớ lại được đại khái tình hình lúc đó.

Giản Thù mím môi, trình độ nghiên cứu tâm lí học tội phạm của Trần Văn Quang không hề thua kém Bạch Trường Châu. Anh ta còn là chuyên gia tâm lí học nữa, khả năng chịu đựng của tâm lí vượt xa người thường, cho nên lúc đối mặt với những lời cáo buộc, anh ta mới có thể điềm nhiên như không có chuyện gì.
Lưu Vũ là nhân chứng đầu tiên ra tòa, từ sau khi gia đình bị phá sản, hắn ta luôn trong trạng thái kích động, mới dễ dàng bị Trần Văn Quang lợi dụng.
Lúc này ở trên tòa, hắn ta chỉ mới nói vài câu đã bị Trần Văn Quang vặn hỏi đến cứng họng, không nói được gì nữa.
Đợi sau khi Bạch Trường Châu đi khỏi, Giản Thù mới bước đến, khoác tay anh:
Đội trưởng Phó, chúng ta cũng đi thôi.


Ừ.

Ngày hôm sau,
vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt
mở phiên tòa xét xử lại.
Đúng lúc này, người của Viện Kiểm sát bước tới, chào hỏi Phó Thời Lẫm rồi dẫn Bạch Trường Châu đi.
Lúc đi ngang qua Phó Thời Lẫm, Bạch Trường Châu gật đầu với anh. Trong vụ án này, người trả giá nhiều nhất chính là anh.
Phó Thời Lẫm khẽ gật đầu đáp lại.
Giản Thù mím môi, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt lại. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hung thủ cầm sợi xích sắt đi về phía mình, ánh mắt cũng giống hệt bây giờ, thờ ơ mà có ý trêu đùa. Vẻ mặt anh ta rất thong dong, thư thái, giống như cô chỉ là một chú cừu non không có sức phản kháng, mặc cho hắn làm thịt vậy. Còn anh ta, thì giống như đang làm một chuyện bình thường như ăn cơm hay đi ngủ, một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Lâm Tĩnh nhìn ra sự khác thường của cô, quay đầu hỏi:
Cô Giản, cô không sao chứ?

Giản Thù mỉm cười với cô ấy:
Tôi không sao.

Khi phiên tòa tiến hành được hơn một nửa, trong lòng tất cả mọi người đều căng thẳng, Lâm Tĩnh không nhịn được mắng một tiếng:
Giờ mà hắn ta còn cắn chặt chuyện này, tố chất tâm lí của hắn ta thật sự tốt đến biến thái.

Giọng nói lạnh băng của Kha Hiển vang lên:
Nếu tâm lí của hắn ta không mạnh mẽ, cũng sẽ không giết nhiều người như vậy mà không để lại hiện trường manh mối nào.

Lâm Tĩnh không nói gì nữa.
Bạch Trường Châu thu tầm mắt về, chầm chậm lên tiếng:
Tôi cũng chỉ làm việc tôi nên làm thôi.

Giản Thù lắc đầu:
Tôi rất cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng điều anh thật sự nên làm là nói ra chân tướng sự thật, chứ không phải một mực bao che, dung túng hắn ta. Anh làm như vậy, không thể giải quyết được vấn đề gì, những cô gái bị hắn ta giết chết cũng vĩnh viễn không thể có được chính nghĩa thuộc về họ.

Bạch Trường Châu thở dài một hơi:
Tôi biết tôi nên làm thế nào rồi.

Từ sau khi Bạch Trường Châu bị phán tử hình, vụ án này vẫn luôn bị giấu kín, cho đến sáng hôm nay, phóng viên nhà báo mới nhận được tin tức. Lúc này, họ đã lũ lượt kéo tới tập trung trước cổng tòa án, thảo luận sôi nổi, không rõ chuyện là như thế nào.
Kha Hiển và Lâm Tĩnh cũng từ thành phố B vội vàng chạy đến, dự phiên tòa xét xử lần này.
Quan hệ giữa Kha Hiển và Trần Văn Quang khá tốt, nên anh cũng không thể nào ngờ được người mà anh quen biết nhiều năm như vậy lại là hung thủ thật sự của
vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt
.
Không lâu sau, phiên tòa bắt đầu.
Trần Văn Quang quyết không nhận tội. Thậm chí anh ta nói năng đầy lí lẽ, tư duy rõ ràng phản bác lời của công tố viên, thái độ thản nhiên mà bình tĩnh.
Lợi thế lớn nhất của anh ta chính là vụ án này đã từng được tuyên án. Lúc đó, tất cả chứng cứ đều nhắm vào Bạch Trường Châu.
Hôm nay trước khi đến đây, đội trưởng Phó đã đưa bức thư mà Ôn Hải Thanh để lại cho cô đọc.
Bạch Trường Châu khẽ mấp máy môi, nhưng không biết nên trả lời thế nào.
Bạch Trường Châu xưa nay vẫn luôn mỉm cười ôn hòa, dí dỏm, khéo ăn khéo nói bây giờ lại trầm mặc. Không phải sự im lặng lúc đối diện với thẩm vấn, cũng không phải sự im lặng lúc ở một mình trong nhà giam.
Lâm Tĩnh đã đè nén suốt một ngày một đêm, lúc này nhìn thấy Giản Thù giống như nhìn thấy cứu tinh của đời mình vậy, vội vã đến ngồi bên cạnh cô.
Giản Thù nhỏ giọng hỏi:
Sao thế?


Thì tổ trưởng Kha ấy, tâm trạng cực kỳ không tốt…

Nhân chứng thứ hai ra tòa là Vương Kiến Quân, gã cũng được xem như từng tiếp xúc với Trần Văn Quang, chỉ là không nhìn thấy khuôn mặt hắn ta thôi. Hơn nữa, hắn ta còn dùng cả máy thay đổi giọng nói. Trần Văn Quang ứng phó dễ như trở bàn tay.

Nhân chứng thứ ba là Bạch Trường Châu, anh ta vốn bị coi là hung thủ của
vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt
, tất cả những lời anh ta nói đều có khả năng rửa sạch hiềm nghi cho mình. Huống chi, anh ta cũng không giải thích gì nhiều.

Trần Văn Quang đã sớm biết, đối với anh ta mà nói, những người này đều chưa thật sự uy hiếp đến mình. Cho nên bắt đầu từ lúc bị bắt, anh ta vẫn luôn biện hộ cho bản thân.

Thẩm phán tuyên bố phiên tòa tạm dừng mười phút.

Giản Thù nhìn ngó xung quanh, nhưng không nhìn thấy đội trưởng Phó. Rõ ràng họ cùng đi với nhau mà, sao bây giờ anh vẫn chưa ra?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.