Chương 289: Đổi xưng hô khác, anh sẽ đồng ý với em
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1655 chữ
- 2022-02-06 07:19:29
Thẩm phán vừa dứt lời, cả phòng xử án bắt đầu xôn xao, sắc mặt của bên công tố rất khó coi.
Vụ án đã phán tử hình m8ở phiên tòa xét xử lại, bên cảnh sát, bên công tố và bên tòa án đã phải chịu rất nhiều áp lực. Nếu như bây giờ vì không đủ3 chứng cứ mà tuyên án vô tội thì họ thật sự rất vô dụng, bị hung thủ quay mòng mòng trong lòng bàn tay.
Huống hồ, 9bên ngoài còn rất nhiều phóng viên báo đài đang chờ đợi để đưa tin kết quả cuối cùng của vụ án.
Khoảnh khắc Giản Thù đứng dậy, Lâm Tĩnh mở to đôi mắt:
Cô Giản…
Kha Hiển cũng nhìn qua.
Giản Thù mím môi, khẽ mấp máy:
Tôi không sao.
Bóng dáng của Phó Thời Lẫm xuất hiện trong phòng xử án, mái tóc đen ướt đẫm. Anh thở hổn hển, rõ ràng là mới chạy đến đây, giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên:
Có chứng cứ mới.
Cùng lúc đó, công tố viên và thẩm phán đều thở phào nhẹ nhõm, còn nụ cười nơi khóe môi của Trần Văn Quang vụt biến mất.
Giản Thù quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng rực, cô biết đội trưởng Phó nhất định sẽ có cách.
Nhìn thấy Trần Văn6 Quang cười thoải mái, Giản Thù cắn chặt môi dưới, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Mạnh Viễn.
Ngay vào lúc5 thẩm phán sắp chuẩn bị tuyên án, Mạnh Viễn đến bên cạnh công tố viên nói gì đó, sắc mặt công tố viên tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Công tố viên nói:
Ngài thẩm phán, chúng tôi có nhân chứng thứ tư.
Trên màn hình tiếp tục phát đoạn clip thứ hai.
Ngày 12 tháng 11 năm ngoái, có hộp đen trên xe quay lại, vào ngày thứ ba sau khi gây án, Ôn Hải Thanh, kẻ tình nghi phạm tội đã tự sát để trốn tội đó từng đến phòng tư vấn tâm lý ở thành phố B của Trần Văn Quang. Bởi vì chủ nhân của chiếc xe này dừng lại bên đường nghe điện thoại khoảng ba phút, vừa khéo quay được cảnh Ôn Hải Thanh đi vào, cho nên lúc bị cáo Trần Văn Quang xử lý camera giám sát, đã không phát hiện ra chiếc xe này.
Ngày 9 tháng 1 năm nay, buổi chiều ngay ngày Ôn Hải Thanh tự sát, có nhân chứng nói, nhìn thấy một người đàn ông trông giống Trần Văn Quang bước vào chung cư của giáo viên.
Bây giờ tòa án gặp phải vụ án khó xử nhất lịch sử. Tất cả mọi người đều biết Trần Văn Quang mới là hung thủ thật sự, nếu phán anh ta vô tội thì đồng nghĩa với việc tát thẳng vào mặt tất cả những người cố gắng lật lại vụ án này, chỉ đành mở to mắt nhìn anh ta tự do ngoài vòng pháp luật. Nhưng trong giai đoạn trước mắt, không đủ chứng cứ thì không thể phán anh ta có tội.
Thẩm phán cân nhắc rất lâu, có điều, pháp luật không cho phép thay đổi. Ông gõ búa một lần nữa:
Tất cả yên lặng, dựa vào điều luật thứ 162 của bộ luật hình sự hiện hành, không đủ chứng cứ không thể nhận định bị cáo có tội. Bây giờ tòa tuyên bố kết quả phán quyết như sau. Bị cáo Trần Văn Quang…
Đợi một chút…
Tất cả mọi người đều biết, phía cảnh sát vẫn luôn bảo vệ người may mắn sống sót rất kỹ càng. Cho dù trước đây lúc phối hợp điều tra vụ án mô phỏng giết người của thành phố B, họ cũng không công bố thân phận thật sự của cô.
Thậm chí, lúc trước khi xét xử Bạch Trường Châu, người may mắn sống sót này vẫn không xuất hiện.
Vả lại, có không ít người ngồi ở đây đều biết Giản Thù, vì cô chính là người thủ vai nạn nhân may mắn còn sống sót trong bộ phim
Nhân chứng trực tiếp
đang nổi như cồn hiện giờ…
Thẩm phán gõ búa, ngăn cản công tố viên nói những lời phản bác vô nghĩa, ông im lặng một lúc rồi nhìn về phía Giản Thù:
Nhân chứng còn lời gì muốn nói không?
Giản Thù nhắm mắt lại:
Không có.
Cô dừng lại mấy giây rồi nói tiếp,
Nhưng tôi không có bất cứ lý do gì để bảo vệ Bạch Trường Châu, tôi hi vọng bắt được hung thủ thật sự hơn bất cứ ai.
Trần Văn Quang bật cười:
Cô Giản, tôi và cô có cùng suy nghĩ, tôi cũng hy vọng ngài thẩm phán đừng tuyên án sai lầm nữa. Một lần có thể hiểu được nhưng nếu như có lần thứ hai, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của tòa án.
Anh ta đang ám chỉ chuyện xét xử lại vụ án lần này.
Thẩm phán lật mở tài liệu trước mặt:
Trong mục nhân chứng này, tôi chỉ thấy có ba người.
Xuất phát từ việc bảo vệ và tôn trọng nhân chứng thứ tư, trước đó chúng tôi không định để cô ấy ra tòa, lần này là cô ấy tự đề xuất. Xin ngài thẩm phán cho phép.
Thẩm phán gật đầu:
Cho phép nhân chứng ra tòa.
Cô từ từ bước lên phía trước, đứng vào bục nhân chứng.
Thẩm phán nói:
Yêu cầu nhân chứng nói rõ thân phận của mình.
Giản Thù đưa mắt nhìn Trần Văn Quang, chậm rãi nói:
Tôi là nạn nhân may mắn duy nhất còn sống trong ‘vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt’.
Công tố viên tiếp lời anh ta, nghiêm nghị nói:
Bởi vì anh biết nếu lúc đó anh ra tay thì sẽ bại lộ ngay.
Bại lộ ngay thì thứ chờ đợi tôi cũng là án tử hình, vậy tại sao tôi còn phải ngồi ở đây chờ tuyên án?
Anh…
Lúc Phó Thời Lẫm nói xong, đoạn clip cũng vừa chiếu tới cảnh bảo mẫu bị ném xuống sông.
Vẻ mặt của Trần Văn Quang không còn thoải mái như vừa nãy nữa nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Phó Thời Lẫm nói:
Đương nhiên thứ này không thể lấy làm bằng chứng trực tiếp được.
Vậy làm sao cô Giản có thể chắc chắn lần thôi miên ký ức ở thành phố B xảy ra vấn đề, mà không phải là lần này?
Giản Thù mím môi, im lặng không lên tiếng.
Trần Văn Quang tiếp tục:
Nếu như cô Giản đã thừa nhận tôi từng tiến hành thôi miên ký ức cho cô hai lần, lúc thôi miên là lúc mà ý thức con người suy yếu nhất, nếu như tôi thật sự là hung thủ, tại sao lúc đó tôi không giết cô chứ?
Phó Thời Lẫm chầm chậm bước vào, đưa USB trong túi cho công tố viên, công tố viên lại giao lên trên.
Lúc đoạn clip bắt đầu được phát, anh nói:
Đây là đoạn clip ngày 26 tháng 10, lúc camera trên đoạn đường của thành phố Giang bị hỏng, điện thoại đã vô tình quay lại được. Trong đoạn clip, người phụ nữ họ Đồng, cũng là bảo mẫu đã tố giác Bạch Trường Châu là hung thủ, và một người đàn ông không rõ thân phận đang nói chuyện bên bờ sông. Nội dung của đoạn clip chỉ có hai phút, lúc sắp kết thúc, người đàn ông bịt mũi và miệng của người họ Đồng kia, đến khi bà ta tắt thở thì đẩy xuống sông.
Người quay lại đoạn clip này là tên cướp mà cảnh sát địa phương truy tìm đã lâu, trước mắt đã bị bắt về quy án. Vì để giảm nhẹ hình phạt, hắn ta chủ động đưa đoạn clip này ra. Trong đoạn clip, mặc dù không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, nhưng chiều cao và thân hình hoàn toàn phù hợp với bị cáo Trần Văn Quang.
Giản Thù thu tầm mắt lại, hít sâu một hơi:
Lúc thành phố B lại xuất hiện ‘vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt’, tôi từng phối hợp điều tra. Lúc đầu người tiến hành thôi miên ký ức cho tôi là Trần Văn Quang. Trong lúc thôi miên, hắn ta sửa đổi ký ức của tôi, khiến tất cả mọi chứng cứ đều nhắm vào Bạch Trường Châu, làm tôi hiểu lầm Bạch Trường Châu chính là hung thủ. Thế nhưng, sự thật là Bạch Trường Châu đã từng xuất hiện ở hiện trường vụ án nhưng anh ta không phải hung thủ mà là người ngăn cản hung thủ gây án.
Trần Văn Quang nở nụ cười bất lực:
Cô Giản, tôi đã từng nói việc thôi miên ký ức vốn rất dễ gây xáo trộn ký ức, có lẽ cô đã tưởng nhầm giấc mơ thành sự thật rồi.
Đó không phải là mơ, lần trước lúc anh thực hiện thôi miên ký ức cho tôi, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Rất nhiều người đang thì thầm thảo luận, cảm thấy rất khó tin.
Thẩm phán gõ nhẹ chiếc búa, nghiêm giọng nói:
Trật tự!
Chờ sau khi phòng xét xử yên lặng trở lại, thẩm phán mới nói tiếp,
Mời nhân chứng trình bày lời làm chứng của cô.
Bắt đầu từ mười năm trước, mỗi một chi tiết gây án của hung thủ đã bộc lộ IQ rất cao và sự bình tĩnh lạ thường. Hắn ta đang trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi giết người, cùng với việc khiêu chiến với cảnh sát, thứ khiến hắn đắc ý nhất là hung khí gây án của mình, hắn ta tuyệt đối sẽ không vứt đi.
Trên gương mặt của Trần Văn Quang đã không còn nụ cười nữa, hai tay anh ta siết chặt vào nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.