Chương 76: Cho dù cô có làm nũng hay bướng bỉnh vô cớ đến đâu, cũng vẫn có thể khiến cho anh trai cô cảm thấy mãn nguyện
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 753 chữ
- 2022-02-04 06:44:45
Giản Thù do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định lên nhà với anh ta.
Nhà Cố Chiêu nằm ở khu sầm uất của phố kinh doanh, đứng trư8ớc cửa sổ sát đất là có thể quan sát được cảnh đêm của toàn thành phố.
Đây cũng là nơi mà một người thành đạt, đang đứng ở vị tr3í cao nhất có thể nhìn ngắm được sự nghiệp huy hoàng của mình.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không khí im lặng đầy gượng gạo bắt đầu bao lấy căn phòng.
Trước đây, mỗi lần cô và Cố Chiêu gặp nhau, thì một là cãi vã, hai là ầm ĩ cả buổi rồi cuối cùng cũng sẽ tan rã trong không vui.
Hai người họ chưa từng ngồi đối diện nhau im lặng một cách bình tĩnh hòa nhã như thế này bao giờ. Thà cứ cãi nhau ỏm tỏi một trận như trước đây đi còn hơn!
Giản Thù hắng giọng:
Hay là bật tivi lên xem đi...
Tiểu Thù, có thể anh sắp phải về nhà họ Hứa rồi.
Nghe vậy, Giản Thù lập tức nuốt lại những lời định nói, sắc mặt cũng hơi lạnh đi, im lặng hồi lâu mới thờ ơ lên tiếng:
Người nhà họ Hứa đều đồng ý cả sao?
Cố Chiêu nới lỏng cà vạt, bật cười đáp:
Đều không đồng ý mới đúng.
Đây chỉ là ý của một mình Hứa Viễn Chinh mà thôi.
Hứa Viễn Chinh đã bồi dưỡng anh ta lâu như vậy rồi, muốn anh ta về nhà họ Hứa bước chân vào Hứa thị thì cũng không có gì đáng trách.
Muốn được nhà họ Hứa chấp nhận, là một trận chiến vừa tốn nhiều công sức vừa tốn nhiều thời gian.
Anh ta vốn chưa bao giờ định nói cho cô biết những chuyện này. Nhưng vì chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, vì sợ cô sẽ sinh nghi, nên anh ta cũng chỉ có thể dùng tới cách này để xoa dịu lại tâm trạng của cô thôi.
Nước trong cốc của Giản Thù dần nguội lạnh, cô nói:
Tùy anh vậy, đây vốn là sự lựa chọn của anh mà.
Cô không muốn khuyên nhủ anh, cũng chẳng buồn nói mấy lời đạo lý vô dụng kia.
Cố Chiêu mở cửa ra, từ tốn nói:
Em ngồi xuống trước đi, để anh đ9i lấy nước.
Trong nhà không mở hệ thống sưởi, nên hơi lạnh một chút.
Bên ngoài cửa sổ, bông tuyết trắng bạc đang bay mú6a ngợp trời. Lúc xuống xe vẫn chưa có gì, hẳn là tuyết chỉ vừa bắt đầu rơi mà thôi.
Giản Thù khẽ nhíu mày, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Cô cảm thấy hôm nay anh ta có vẻ rất lạ.
Cố Chiêu mở hệ thống sưởi, sau đó ngồi xuống đối diện cô, hỏi:
Em đói không? Vừa nãy anh đã đặt đồ ăn bên ngoài rồi, khoảng nửa tiếng sau là giao tới thôi.
Giản Thù uống một hớp nước, khẽ lên tiếng:
Cũng không đói lắm.
Giản Thù ngồi trên sofa, chụm hai bàn tay lạ5i hà hơi cho đỡ lạnh. Chờ Cố Chiêu trở lại, cô lập tức hỏi thẳng:
Anh muốn nói với em chuyện gì?
Bàn tay cầm cốc nước của anh ta hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn thản nhiên đặt cốc nước xuống trước mặt cô, nói:
Lạnh không, để anh đi mở máy sưởi đã...
Cố Chiêu...
Kể từ giây phút Cố Chiêu lựa chọn rời đi ấy, cô đã biết, cuộc đời của cô và anh ta không hề giống nhau nữa rồi. Cho dù có cố chấp níu kéo đến thế nào, cuối cùng rồi cũng sẽ tan rã mà thôi.
Chẳng bằng cứ mặc kệ hết thảy ngay từ đầu đi còn hơn!
Nụ cười bên môi Cố Chiêu đã pha thêm chút tự giễu, cuối cùng anh ta chỉ nói:
Tiểu Thù này, đêm nay em ngủ lại đây nhé, xem như là vì anh đi.
Khi còn bé mỗi lần gặp ác mộng, cô đều sẽ lén chạy tới phòng của anh.
Lúc ấy anh sẽ nhường giường của mình cho cô, sau đó ngồi trên ghế an ủi cô, dịu giọng dỗ ngọt cô mãi đến khi cô chìm vào giấc ngủ say mới thôi.
Cho dù sáng hôm sau mẹ có mắng cô không ngoan, quấy rầy đến giấc ngủ của anh, Cố Chiêu cũng chỉ mỉm cười rồi kéo cô ra sau lưng mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.