Chương 77: Đây là trận tuyết lớn nhất trong năm ở thành phố vân
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 756 chữ
- 2022-02-04 06:44:44
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều bên ngoài cửa sổ, sáng mai chắc chắn cả thành phố đều sẽ bị phủ kín mất thôi.
Giản Thù chợt8 nhớ ra một chuyện, nhóc con ở nhà vẫn chưa được cho ăn. Tuy sáng sớm lúc chuẩn bị đi cô đã đổ thức ăn vào cái bát của nó rồi, nh3ưng cả một ngày trời đã trôi qua, hẳn là nó đã ăn xong từ lâu.
Cố Chiêu chưa kịp phản ứng lại:
Gì cơ?
Vừa nãy em có nghe thấy anh... tranh cãi với ai đó trong điện thoại, còn nói là phải tới thành phố B nữa.
Vả lại khí trời đang rét căm căm, cô sợ nhóc con sẽ bị lạn9h.
Giản Thù vén chăn bước xuống giường, vừa mở cửa phòng ra cô đã nghe thấy giọng nói bị đè thấp xen lẫn sự giận dữ của C6ố Chiêu:
Tôi không quan tâm anh làm cách nào, trước sáng mai nhất định phải dìm cho được chuyện này xuống!
Bình thường từ nhà Cố Chiêu đến nhà cô mất nửa tiếng lái xe, lần này lại mất tròn hai tiếng đồng hồ. Giản Thù nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi xe đã chạy tới khu nhà cô, lúc tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, cô như chợt nhớ ra gì đó, quay lại nói:
Anh trả lại điện thoại cho em đi.
Em phải về nhà, con chó của em vẫn chưa được ăn.
Cố Chiêu cau mày, sau đó chợt nhớ ra lần trước tới nhà cô hình như anh có thấy một chú cún con màu nâu.
Giản Thù lại nói:
Anh trả lại điện thoại cho em đi, để em gọi taxi về.
Tuyết rơi dày thế này không dễ bắt xe đâu, để anh đưa em về.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô nói ra câu này trong tối hôm nay rồi.
Khóe môi Cố Chiêu hơi cong lên, vừa định mở miệng nói thì Giản Thù đã cướp lời trước:
Anh đừng nói với em là quên mang theo nhé. Nếu anh có quên mang thật thì cũng chẳng sao hết, đưa điện thoại của anh cho em dùng là được.
Anh đứng trư5ớc cửa sổ sát đất, hơi thở tức giận lạnh lẽo tản khắp người.
Tôi sẽ xử lý truyền thông và dư luận bên phía thành phố B, còn những tin tức trên Internet thì tuyệt đối không được để sót dù chỉ một tin.
Dứt lời, không đợi cô từ chối, Cố Chiêu đã về phòng ngủ cầm lấy áo khoác rồi nói:
Đi thôi.
Giản Thù đi theo sau anh, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Trên đường không có nhiều xe cộ, nhưng tuyết lại rơi rất dày. Cả chặng đường Cố Chiêu lái xe rất chậm.
Giản Thù quay sang nhìn anh, hỏi:
Công ty của anh... đã xảy ra chuyện gì sao?
Cố Chiêu siết chặt vô lăng, sau đó trả lời:
Chỉ là một số vấn đề nhỏ thôi, không đáng ngại.
Giản Thù ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nghe thấy tiếng động, Cố Chiêu vô thức quay lại nhìn. Vẻ mặt anh ta bỗng hơi căng thẳng, sau đó quay sang nói nhanh vào điện thoại một câu:
Cứ như vậy đã
, sau đó lập tức cất máy đi.
Anh ta bước vài bước tới gần, sắc mặt dịu hơn hẳn lúc nãy:
Em vẫn chưa ngủ sao?
Không biết đầu bên kia trả lời cái gì, Cố Chiêu lại cười gằn nói:
Anh đã nhìn thấy bọn họ nói gì chưa? Vì sao cô ấy lại phải ra mặt chứ? Từ đầu đến cuối, cô ấy cũng chỉ là nạn nhân thôi. Cô ấy không có bất kỳ nghĩa vụ gì phải hy sinh cho sự cố lần này hết!
Tuy không biết Cố Chiêu đang tranh cãi chuyện gì, nhưng Giản Thù cảm thấy mình cứ nghe tiếp như vậy cũng không ổn cho lắm, bèn đưa tay gõ nhẹ vài tiếng lên khung cửa.
Bây giờ đã qua mười hai giờ đêm, cả thành phố đang rất yên tĩnh, màn mưa tuyết phủ kín bầu trời không ngừng rơi xuống, nhấn chìm mặt đường.
Đây là trận tuyết lớn nhất trong năm ở thành phố Vân, có lẽ ngày mai đường sá sẽ lại ùn tắc cho mà xem.
Vẻ mặt của cô rất hờ hững, khiến người khác không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Tiểu Thù...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.