Chương 81: Mỗi ngày mỗi đêm đều trôi qua trong dằn vặt
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 672 chữ
- 2022-02-04 06:44:39
Phó Thời Lẫm kéo cô gái trong lòng ra, lạnh giọng hỏi:
Em đến đây làm gì.
Cô gái khóc nức nở nói không ra hơi, mắt đỏ lên như mắt thỏ: 8
Bố và ông cãi nhau rồi…
Lúc này Phó Thời Lẫm không rảnh để hỏi xem vì sao họ cãi nhau. Anh đang định rảo bước đi vào thì cô gái lại ng3hẹn ngào lên tiếng:
Hôm qua… ông tức quá nên phải nhập viện, đến giờ vẫn chưa tỉnh… Bác sĩ nói có khả năng ông sẽ không tỉnh lại nữa…
Cô bình tĩnh lại đi… Chuyện lần này không coi nhẹ được đâu, không được manh động.
Tôi rất bình tĩnh.
Cô chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này. Cô biết rõ mình đang làm gì.
Mạnh Viễn cảm thấy mi mắt giật điên cuồng, có một dự cảm không lành dâng lên trong lòng:
Đội trưởng Phó có biết không?
Hiện giờ chuyện bị làm ầm lên như thế này, đồn trưởng Diệp và đội trưởng Phó đều đang gồng mình chống lại áp lực, không công khai thông tin về cô ra, rõ ràng là không muốn cuốn cô vào chuyện này.
Giản Thù không trả lời mà hỏi ngược lại:
Có cần làm thủ tục gì ở đây không, hay tôi đến thẳng thành phố B là được?
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ được cứu rỗi.
Mạnh Viễn vò đầu bứt tai, nhất thời không biết phải đối đáp như thế nào.
Nhìn người nhà của các nạn nhân đang khóc lóc chết đi sống lại kia, cổ họng Giản Thù nghẹn thắt, bàn tay cuộn thành nắm đấm, phải cực kỳ cố gắng mới không để cảm xúc của mình phát tiết ra ngoài. Cô quay người đi ra:
Vậy tôi đến thẳng thành phố B đây.
Mạnh Viễn tránh khỏi đám người, bước vội đến kéo cô sang một bên, thấp giọng hỏi:
Sao cô lại đến đây?
Tất cả mọi người đều đang tìm cô, thế mà cô lại tự chạy đến. Nếu bọn họ biết cô chính là nạn nhân may mắn duy nhất còn sống sót khi đó thì làm sao họ để cô đi được?
Giản Thù mím môi hồi lâu mới lên tiếng:
Tôi đến… hỗ trợ điều tra.
9Rất nhiều phóng viên đang tập trung trong đại sảnh.
Người nhà của những nạn nhân mười năm trước nghe được tin tức tối hôm qua, mới sáng 6sớm đã đến đây, tinh thần suy sụp, khóc than thảm thiết, đòi cảnh sát lấy lại công bằng cho con cháu mình, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Mạnh Viễn và các cảnh sát đang an ủi họ, nhưng rõ ràng lời an ủi của các anh chẳng có một chút tác dụng nào.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu ta nhìn thấy ngay Giản Thù đang đứng ở cửa ra vào, gương mặt cô không biểu cảm, trắng bệch chết chóc. Hai cánh tay buông xuôi theo người của cô đang run lên nhè nhẹ.
Sau một đêm, cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu có thể, cô thà chấp nhận người sống sót năm đó không phải là cô mà là bất kỳ một ai khác. Ít nhất, dù là ai sống sót thì họ cũng có bạn bè, có gia đình. Người đó sẽ sống tốt hơn cô gấp trăm nghìn lần.
Cô sống mà chẳng có ý nghĩa gì cả. Mỗi ngày mỗi đêm đều trôi qua trong dằn vặt.
Mạnh Viễn vội kéo cô lại:
Cô đừng vội, để tôi dẫn cô đi gặp… Đồn trưởng Diệp.
Trong phòng làm việc của đồn trưởng.
Điện thoại của Diệp Thường Lâm sắp bị gọi cháy máy rồi, di động đã tự động tắt từ tối hôm qua, còn điện thoại bàn thì không nghe nữa.
Ông ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông không cả ngẩng đầu lên, tiếp tục day day trán, nói:
Vào đi.
Đồn trưởng Diệp…
Có việc gì không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.