Chương 88: Sắc mặt bình tĩnh như ngày hôm qua, dường như con người vừa mới luống cuống sắp khóc ban nãy không phải cô
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 616 chữ
- 2022-02-04 06:44:53
Giản Thù lắc đầu, mở miệng định hỏi gì đó mới phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, không phát ra được âm thanh nào.
Thấy vậy, Lâm Tĩnh liền g8iải thích:
Cô đã ngủ suốt một ngày một đêm, nhưng may là hạ sốt rồi… Bác sĩ nói cô có thể ăn mấy thứ thanh đạm. Tôi đi mua cho cô một ít nhé, nếu 3không ăn không tiêu đâu.
Cô Giản ăn thêm một ít nữa đi, cô đã không ăn gì một ngày một đêm rồi, ăn mỗi thế này làm sao được…
Giản Thù miễn cưỡng mỉm cười:
Bình thường tôi cũng chỉ ăn thế thôi, thật sự no rồi.
Lâm Tĩnh đi rồi, Giản Thù ngồi dựa vào đầu giường, ý thức rất hỗn loạn, người không có chút sức lực nào. Một lúc 9sau cô mới cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc.
Quần áo của cô đã được thay rồi.
Giản Thù nhìn cô ấy, âm thanh khó khăn bật ra khỏi cổ họng, giọng nói đứt quãng:
Thẻ… của tôi…
Lâm Tĩnh hiểu ý cô, đứng dậy lấy một chiếc ví đựng thẻ ra khỏi tủ, đưa cho cô và nói:
Cô Giản đang tìm cái này à?
Giản Thù nhận cái ví, vội vàng mở ra kiểm tra. Khi nhìn thấy bức ảnh trong ví, hơi thở gấp gáp của cô mới dần bình ổn lại.
May mà vẫn còn đây…
Đừng khách sáo… Cô Giản mau ngồi lên giường đi, vẫn đang truyền nước kìa.
Giản Thù quay lại ngồi ở đầu giường, đôi mắt cụp xuống, sắc mặt bình tĩnh như ngày hôm qua, dường như con người vừa mới luống cuống sắp khóc ban nãy không phải cô, thật giống như vừa đeo một tấm mặt nạ lên vậy.
Đồ đạc của cô đâu?
Giản Thù tìm kiếm quanh đầ6u giường.
Lâm Tĩnh nhấc chiếc bàn nhỏ lên, đặt hộp cơm trước mặt cô:
Cô Giản, cô ăn luôn đi cho nóng.
Giản Thù lại nói cảm ơn, kể cả khi mở hộp cơm, chiếc ví đựng thẻ vẫn đặt ở trong lòng cô.
Lâm Tĩnh còn định khuyên nữa, thì cánh cửa sau lưng cô bị mở ra. Cô lập tức đứng nghiêm chào:
Chào đội trưởng Phó.
Phó Thời Lẫm gật đầu, nhìn bát cháo trắng gần như chưa được đụng vào trước mặt Giản Thù, rồi nói với Lâm Tĩnh:
Cô ra ngoài trước đi.
Cô chỉ ăn được hai miếng đã no rồi.
Lâm Tĩnh trợn tròn mắt nhìn Giản Thù. Ăn gì mà ít thế? Cô còn sợ Giản Thù ăn không no nên đã lấy thêm hai cái màn thầu nữa đấy.
Khi Lâm Tĩnh xách túi đồ ăn quay lại, cô nhìn thấy Giản Thù đang đứng ở đầu giường, cuống quýt tìm kiếm thứ gì đó, tròng mắt đỏ h5oe, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Lâm Tĩnh vội bước đến, đặt hộp cơm xuống:
Cô Giản, làm sao thế? Cô làm rơi gì à?
Lâm Tĩnh nói:
Lúc tôi thay quần áo cho cô, không cẩn thận làm rơi ra, thế là tôi cất vào tủ cho cô… Vật này rất quan trọng phải không?
Giản Thù gật đầu, ôm chiếc ví đựng thẻ trong lòng, khàn khàn nói:
Cảm ơn cô.
Vâng.
Lâm Tĩnh đi ra xong còn cẩn thận đóng cửa lại sau lưng. Từ tối hôm qua cô đã nhìn ra chắc chắn giữa Giản Thù và đội trưởng Phó có gì đó mờ ám. Xem ra các nữ cảnh sát có ý với đội trưởng Phó sắp thất tình hết rồi.
Phó Thời Lẫm bước đến ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh của Giản Thù.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.