Chương 89: Còn khốn nạn hơn thế đấy, em có muốn thử không?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 688 chữ
- 2022-02-04 06:44:52
Cũng phải, mối quan hệ giữa hai người có lẽ cũng chỉ là mười năm trước anh cứu cô, mười năm sau anh bảo vệ cô, đều chỉ là trách nhiệm và nhiệm vụ8 của anh mà thôi.
Hôm qua, lúc ở cửa đồn cảnh sát, cô đã có thể xác định mối quan hệ của hai người một cách lý trí và rõ ràng rồi. Cô sẽ3 không ngông cuồng yêu cầu gì nữa.
Giản Thù thở nhẹ ra một hơi. Vừa quay đầu lại, cằm cô đã bị giữ chặt, một bóng đen phủ xuống, hơi thở9 mạnh mẽ của đàn ông ập đến, ra sức hôn mạnh lên môi cô.
Cuối cùng Phó Thời Lẫm cũng buông cô ra. Môi dưới của anh rươm rướm máu nhưng anh vẫn dùng một tay khóa cứng hai tay cô, ấn trên gối.
Đôi mắt anh đen sẫm, giọng trầm thấp đầy quyến rũ:
Em hả giận rồi chứ?
Lồng ngực Giản Thù phập phồng dữ dội, hai tròng mắt đỏ bừng, giọng run rẩy rõ rệt:
Khốn nạn!
Động tác của anh rất mạnh, cô không có cách nào phản kháng lại.
Chiếc ví đựng thẻ trong lòng Giản Thù lặng lẽ rơi xuống sàn.
Đối với cô, nụ hôn này chẳng đem lại một xíu niềm vui nào cả. Nghĩ đến lý do anh ở bên cạnh cô, đối xử với cô tốt như thế, cô không đè nén cơn giận nơi lồng ngực nữa, cắn một cái thật mạnh lên môi anh để trả thù.
Còn khốn nạn hơn thế đấy, em có muốn thử không?
Lúc này Giản Thù mới nhận ra không biết mình đã nằm trên giường từ lúc nào, Phó Thời Lẫm đang ở ngay phía trên cô, tư thế cực kỳ nguy hiểm và mờ ám.
Nếu là lúc trước thì cô đã sớm đè anh ra rồi. Nhưng bây giờ, trong cô chỉ còn ấm ức và ghen tuông thôi.
Đầu óc Giản Thù trống rỗng mất vài giây, hai tay luống cuống đặt trên chăn, khô6ng biết để đâu.
Phó Thời Lẫm không cho cô cơ hội phản ứng lại. Anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn vào khoang miệng cô.
T5hần trí của Giản Thù dần dần quay trở lại. Cô vừa tức giận vừa phiền não, đưa tay định đẩy anh ra, nhưng chỉ vừa cử động, hai tay đã bị khóa chặt lại, ấn ngược lên trên đầu.
Cô ưỡn ngực lên, không phục:
Giỏi thì anh làm đi.
Phó Thời Lẫm thấp giọng cười, xoa đầu cô, rồi xoay người xuống giường:
Em ăn cơm đi đã.
Giản Thù ngồi xếp bằng, tức giận trừng mắt nhìn anh:
Đến lúc quan trọng thì rụt vòi lại, anh hù dọa ai chứ.
Em đừng có vội, chắc chắn em sẽ phải khóc đấy.
Phó Thời Lẫm cụp mắt xuống, nhìn thấy chiếc ví đựng thẻ rơi bên chân mình, liền cúi người xuống nhặt lên.
Giản Thù vội hô lên:
Trả lại cho em!
Thấy cô lo lắng như thế, Phó Thời Lẫm vốn đang định đưa cho cô bỗng đổi ý, chuyển cái ví đến một chỗ xa hơn.
Giọng anh trầm trầm rất dễ nghe:
Cái gì đây?
Không phải việc của anh, mau trả lại cho em!
Giản Thù bật dậy, một tay chống lên vai anh, tay kia vươn ra, chân giẫm loạn xạ trên giường, muốn cướp cái ví đựng thẻ lại.
Phó Thời Lẫm giữ eo cô để cô không ngã, nhưng lại như cố ý trêu đùa cô vậy, cứ giơ cao cái ví đựng thẻ kia lên không chịu trả.
Lần đầu tiên Giản Thù thấy người đàn ông này trẻ con như thế, cô chỉ muốn đạp cho anh mấy cái, bất kể thế nào cũng không được để anh nhìn thấy thứ bên trong chiếc ví đựng thẻ.
Trong lúc cấp bách, cô không để ý nhiều, nhảy thẳng lên người anh, ôm chặt lấy cổ anh.
Cô rướn lên thêm một chút nữa, cuối cùng cũng cướp được cái ví về.
Phó Thời Lẫm gần như vô thức, giữ chặt hông cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.