• 12,777

Chương 96: Cô khẽ động đậy, muốn tụt xuống


Cô bĩu môi, hỏi:
Vậy sao anh không trả lời tin nhắn của em?


Phó Thời Lẫm cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay khẽ vuốt mái tóc cô:
Trả lời thế 8này có được không?

Bây giờ thì tốt rồi, sau này cô không còn ăn cơm một mình nữa, cũng không cần lo lắng không ăn hết đồ ăn mua về nữa.
Chờ anh ăn xong, Giản Thù mới chầm chậm nói:
Đội trưởng Phó, hôm nay Đội trưởng Kha đến tìm em đấy.

Giản Thù lập tức nói:
Vậy chúng ta đi ngủ đi, ngày mai thức dậy rồi đến đồn cảnh sát.

Vừa dứt lời, cô đã đẩy anh ngã luôn lên giường.
Thật ra lúc trước khi cô ở một mình, mỗi lần muốn ăn món gì, mua về đều ăn không hết. Cô cho vào tủ lạnh xong lại quên mất, qua vài ngày thì không thể ăn được nữa.
Giản Thù tự cảm thấy mình rất lãng phí thức ăn, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chiếc giường nhỏ bị sức nặng bất thình lình ập tới, vang lên âm thanh cọt kẹt.
Giản Thù cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vốn dĩ cô không định làm gì cả, thế nhưng ai mà nghe thấy âm thanh này, không khéo còn tưởng rằng họ đang làm gì đó ấy chứ.
Giản Thù vòng tay qua cổ anh, đôi môi mềm mại lại dán lên môi anh lần nữa.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Phó Thời3 Lẫm nói với giọng trầm thấp khản đặc:
Ăn cơm thôi.

Phó Thời Lẫm ôm chầm lấy cô:
Chỉ cần là điều mà em muốn, thì em cứ làm đi.

Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng mãi mãi ở bên cạnh cô, sẽ không để cô lại một mình nữa.
Phó Thời Lẫm đưa đũa cho cô, dịu dàng nói:
Em gầy quá rồi.


Em là chỗ nào nê5n gầy thì gầy, chỗ nào không nên gầy…


Ăn cơm.

Giản Thù mím môi nhịn cười, không trêu chọc anh nữa.
Giản Thù cảm thấy, trải qua khoảng thời gian lâu như vậy, những câu mà đội trưởng Phó 9thường nói với cô nhất chính là bảo cô ăn cơm. Lần nào cũng bắt cô ăn bao nhiêu thứ.
Giản Thù nhìn cơm trong hộp thức ăn, rồi lại nhìn anh v6ới vẻ oán trách:
Anh định nuôi em như nuôi heo sao?

Phó Thời Lẫm thấy cô ăn no thật rồi mới lấy hộp thức ăn qua, ăn hết phần còn lại.
Tai Giản Thù đỏ ửng nhìn anh, vừa định nói cái đó cô vừa ăn rồi có dính nước bọt, nhưng lại nghĩ đến chuyện họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần thì cái này thì có là gì đâu.
Phó Thời Lẫm cau chặt mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều:
Anh ta nói gì với em?


Anh ấy khuyên em quay về thành phố Vân, đừng tiếp tục nhúng tay vào vụ án này nữa.
Giản Thù ôm lấy đầu gối của mình,
Nhưng mà em cảm thấy mình không thể tiếp tục chạy trốn như vậy được.

Đôi môi của Phó Thời Lẫm mím thành một đường thẳng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô:
Giản Thù, không bắt được hung thủ không phải là trách nhiệm của em.


Em biết, nhưng nếu như bắt được hung thủ, đối với em mà nói cũng là một cách để giải thoát.
Giản Thù ngước mắt nhìn anh,
Đội trưởng Phó, anh có thể ủng hộ em không?

Đội trưởng Phó đang ở tuổi tinh lực dồi dào, cô sợ nói thêm vài câu nữa, anh lại phải vào nhà vệ sinh mất.
Sức ăn của Giản Thù có hạn, đến cuối cùng thì quả thực ăn không nổi nữa.
Bởi vì nếu chỉ có một mình cô, cô thật sự không có đủ dũng khí.
Chỉ cần có anh ở đây, cô không sợ gì cả.
Sự mờ ám được tích lũy từng chút một giống như tìm được chốt nổ, âm thầm lan tỏa không khí.

Bầu không khí trong phòng bệnh căng thẳng đến khó tả.

Giản Thù nằm sấp trên người đội trưởng Phó. Cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm mà nguy hiểm trên đỉnh đầu, bỗng nhiên cô không dám ngẩng đầu lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.