Chương 97: “đội trưởng phó, vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 700 chữ
- 2022-02-04 06:45:06
Nhưng vừa đảo mắt nhìn thấy bàn tay vẫn đang truyền nước của cô, mọi cảm xúc hưng phấn của anh đều tan biến hết.
Cô vẫ8n còn đang ốm, chỗ này là bệnh viện.
Vụ án vẫn chưa kết thúc, tình hình bây giờ rất nghiêm trọng.
Thằng nhóc ở nhà cậu ta, ban đầu còn hơi chống cự với người lạ, đến nay nó đã có thể đi loanh quanh khắp nơi rồi, bây giờ còn đang ăn.
Ngay sau đó, Mạnh Viễn lại gửi một tin nhắn qua, hỏi cô thế nào rồi.
Giản Thù suy nghĩ một lúc, không biết làm sao để dùng ngôn ngữ trả lời bèn trực tiếp chụp một tấm ảnh nhà vệ sinh gửi qua cho cậu ta.
Anh nghĩ gì thế, đây là bệnh viện
Hả, hả, hả, tôi còn tưởng rằng đội trưởng Phó bệnh hoạn đến phát cuồng như vậy chứ. Nhưng mà sao cô lại đến bệnh viện rồi?
Cảm lạnh phát sốt, nhưng đã khỏe rồi.
Sau khi trò chuyện với Mạnh Viễn xong, tiếng nước trong phòng tắm bỗng im bặt.
Giản Thù vội vàng đặt điện thoại xuống, co rụt người ngoan ngoãn nằm vào mé giường.
Cảm giác dựa dẫm là một thứ vô cùng đáng sợ. Chỉ mới ngủ cùng đội trưởng Phó một đêm hôm qua thôi, mà cô đã không thể tưởng tượng được, sau này những lúc không có anh ở bên, làm sao cô mới có thể chìm vào giấc ngủ được rồi.
Cho dù Phó Thời Lẫm vén chăn ra, nằm xuống bên cạnh cô, Giản Thù vẫn cố gắng kiềm nén sự xúc động muốn chui vào lòng anh.
Chưa được bao lâu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Phó Thời Lẫm bỗng vang lên bên tai cô:
Ngoan ngoãn vậy sao?
Lúc bấy giờ Giản Thù mới mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh:
Em sợ anh lại đi xối nước lạnh… Đội trưởng Phó, anh nói thật đi, có phải em không có sức quyến rũ không? Trước đây lúc anh giả vờ không thích em, anh làm sao nhịn được vậy?
Đội trưởng Phó đang tắm.
Mạnh Viễn đang gặm táo lập tức bị sặc ho ra tiếng, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Hai người tiến triển nhanh vậy sao?
Cho đến khi bên trong vang lên tiếng nước, Giản Thù mới kéo cái chăn trên đầu mình xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn. Từ đầu đến cuối đội trưởng Phó đều không muốn vùi dập đóa hoa yếu ớt như cô, thế này sao mà được chứ?
Giản Thù lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Mạnh Viễn.
Không lâu sau, Mạnh Viễn liền gửi clip qua cho cô.
Ngày mai tiếp tục làm liệu pháp thôi miên, chắc sẽ có tiến triển thôi.
Giản Thù cũng không chắc chắn, rốt cuộc mình có thể giúp đỡ bao nhiêu cho công tác điều tra của họ.
Cô thở dài một hơi, cứ cố gắng hết sức mình thôi.
Vụ… vụ án đó… có tiến triển gì chưa?
Một câu nói mà Mạnh Viễn gửi tận hai dấu ba chấm, có thể thấy cậu rất cẩn thận dè dặt, sợ Giản Thù thấy không thoải mái.
Lúc trước, khi cô đi đến thành phố B, cảm xúc của cô còn rất tệ. Nhưng bây giờ có Đội trưởng Phó ở bên cạnh, có lẽ cô sẽ ổn hơn một chút.
Phó Thời Lẫ3m chống tay ở bên người cô, kiếm chế bản thân đến mức gân xanh nổi hẳn lên.
Một lúc sau bình tĩnh lại, anh vừa định n9gồi dậy đi vào nhà vệ sinh thì Giản Thù chợt kéo anh, đôi mắt ướt át nói:
Anh cứ xối nước như vậy, không tốt cho sức khỏe… H6ay là, em giúp anh nhé?
Trong đầu Phó Thời Lẫm vang lên một tiếng nổ ầm, anh nhanh chóng nghiêng người, ném chăn lên5 đầu cô:
Ngủ đi!
Không phải anh giả vờ không thích em.
Vậy là thật sự không thích em à?
Giọng điệu của Giản Thù có vẻ không được vui lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.