• 453

Chương 151: Không có phúc để hưởng


Nếu Tử Xa vẫn còn sống, thì đàn em của hắn.

Bấy giờ, hắn mới mở màn hình ba chiều của đồng hồ đeo tay lên, lúc này mới phát hiện ra rằng mặc dù tất cả các điểm sáng trên màn hình vẫn còn nhấp nháy, nhưng hầu hết đã không còn di chuyển nữa.

Điều đó có nghĩa là...

những người đó đã bị tóm, hoặc là...

Trước đây, hắn đã giao đấu với Tử Xa vô số lần, nhưng lần nào cũng tháo chạy trong tình huống nguy hiểm, còn đàn em của hắn thì rơi vào tình trạng bị tiêu diệt gần hết.

Hắn tưởng rằng Tử Xa đã chết, sẽ không còn ai ngăn được hắn nữa.

Không ngờ rằng, vậy mà lại lần nữa gặp được cô ở quảng trường Vân Kiều.

Lúc này, hắn tinh mắt phát hiện ra vẫn còn một điểm sáng trên màn hình ba chiều đang rung nhẹ.

Là tay súng bắn tỉa - đàn em của hắn.

Chỉ cần tay súng bắn tỉa này vẫn còn thì hắn vẫn còn cơ hội bắn chết Tử Xa.

Chiếc bộ đàm mà Từ Xa đang cầm là của A Mộc, vị trí đó là...

Dạ Xoa lập tức lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho tay súng bắn tỉa, bảo tay súng bắn tỉa tìm một địa điểm thích hợp dựa vào địa chỉ GPS của máy bộ đàm của A Mộc, bắn chết Tử Xa.

Tay súng bắn tỉa nhanh chóng nhắn lại bằng một chữ
OK
.

Nhìn tin nhắn của tay súng bắn tỉa, vẻ mặt Dạ Xoa nhẹ nhõm hơn phần nào.


Không đến mức thất vọng, tôi và đội trưởng Tử Xa quen biết nhau đã hơn một năm, cũng coi là bạn cũ, nhưng đội trưởng Tử Xa không nể mặt tôi cho lắm thì phải?
Dạ Xoa cố ý nói vậy để giữ Phó Thiên Thiên lại.

Phó Thiên Thiên nói với giọng điệu thản nhiên:
Ồ, chẳng lẽ tôi thế này vẫn không được coi là nể mặt anh sao?



Đội trưởng Tử Xa, cho đến giờ chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt, chi bằng...

có cơ hội, hai chúng ta gặp mặt nhau, nhân tiện ngồi xuống giáp mặt cùng chuyện trò một lát nhỉ?
Giọng nói của Phó Thiên Thiên lạnh lùng đến độ gần như vô tình:
Được, khi nào anh vào nhà giam tối cao, tôi sẽ ghi lời khai cho anh.

Lúc đó, chúng ta có thể cùng ngồi xuống chuyện trò tử tế.
Dạ Xoa bật cười.


Đội trưởng Tử Xa vẫn hài hước và thích nói đùa như vậy.

Từ trước đến nay tôi không nói đùa.
Phó Thiên Thiên nhân từng từ:
Nếu anh đưa tay chịu trói, tôi có thể để dành cho anh chỗ tốt nhất trong nhà giam tối cao, có người đưa cơm cho anh hằng ngày, không cần phải chịu lạnh, chịu đói.

Nghe ra hình như không tồi.

Có điều, cứ giữ lại chỗ tốt nhất đó cho người khác đi, tôi chỉ sợ không có phúc để hưởng.
Phó Thiên Thiên vừa nói vừa đưa mắt nhìn tòa nhà ở bên cạnh.

Sau đó, cô liếc nhìn về phía Ngô Danh.

Ngô Danh đang nấp trong góc khuất, tinh mắt nhìn thấy Phó Thiên Thiên nhìn thẳng về phía mình, anh ta khẽ nhíu mày.

Anh ta cảm thấy đòn khống chế tên sát thủ vừa rồi của Phó Thiên Thiên có phần quen thuộc, cho nên mới luôn dõi mắt nhìn cô.

Hiện tại...

cô lại nhìn về phía anh ta, khiến cảm giác quen thuộc đó càng mạnh mẽ hơn.

Sau đó, Phó Thiên Thiên trực tiếp làm một cử chỉ bằng tay với Ngô Danh.

Anh ta thoáng sửng sốt khi nhìn thấy động tác đó của cô.

Đó là động tác mà đội trưởng của bọn họ thường hay dùng, sao Phó Thiên Thiên lại biết động tác tay này? Mà...

ý nghĩa của nó là...

Ngô Danh lập tức nâng súng bắn tỉa trên tay lên, ngắm thẳng vào vị trí mà Phó Thiên Thiên ra hiệu qua động tác tay vừa rồi, quả nhiên liền nhìn thấy một nhân vật khả nghi.

Sau khi nhìn thấy bóng người đó, Ngô Danh cấp tốc bóp cò súng trước khi đối phương cầm súng bắn tỉa lên, cùng với một tiếng
viu
rất nhẹ, tay súng bắn tỉa đó đã bị phát súng của Ngô Danh bắn trúng vào huyệt thái dương, ngã gục.

Ngô Danh lại nhìn về phía Phó Thiên Thiên, nhưng lại phát hiện ra Phó Thiên Thiên vốn đang giẫm lên tên sát thủ đã biến mất từ lúc nào không hay.

Cô đã đi đâu rồi?

Cùng lúc ấy, tại một góc khuất nào đó trên tầng hai của trung tâm thương mại, Phó Thiên Thiên đang đứng đối diện với một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, mặc bộ đồng phục của nhân viên bán quần áo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.