• 453

Chương 355: Kẻ xếp thứ hai


Cô chỉ muốn tính mạng của Bạch Khẩu chứ không muốn tạo thành một vụ tàn sát.

Còn Ngô Danh...

anh ta vẫn đang ở trong tay Bạch Khấu và đợi cô đến cửu.

Nếu còn chậm trễ...

thì sẽ không kịp.

Phó Thiên Thiên mở mắt ra, di động trên tay vẫn đang đổ chuông, trên màn hình hiển thị số điện thoại của Bùi Diệp.

Cô nhấn nút trả lời.


Alô, Thiên Thiên.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc của Bùi Diệp mang theo sự gấp gáp vang lên.


Là tôi đây.

Bây giờ em đang ở đâu?
Phó Thiên Thiên nhìn khung cảnh trước mắt, hờ hững đáp:
Đóng tàn tích của trại trẻ mồ côi.

Có phải em đi gặp Bạch Khấu không?



Phải.



Thiên Thiên, em cứ ở đó chờ anh, anh đến ngay!
Phó Thiên cười nhẹ:
Đây là chuyện giữa tôi và Bạch Khẩu, tôi muốn tự tay giải quyết.


Ý em là sao? Thiên Thiên, em đừng kích động, chờ anh qua đó, đến lúc ấy...
Không đợi Bùi Diệp nói hết câu, Phó Thiên Thiên đã thủng thẳng ngắt lời anh:
Bùi Diệp, tính mạng của đội vệ sĩ nhà họ Bùi cũng là mạng, bọn họ đều do cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng.

Anh không cần phải dẫn họ đến nộp mạng vì tôi.

Huống hồ, chưa chắc là hôm nay tôi sẽ chết.



Phó Thiên Thiên...

Từ Xa, giữa chúng ta còn có giao ước ba năm.

Bây giờ thời gian còn chưa đầy ba năm mà em đã muốn hủy bỏ giao ước sao?

Vậy thì tôi không có cách nào giữ lời rồi.
Bùi Diệp vội nói tiếp:
Em phải nghĩ đến ông nội chứ.

Hiện giờ em là cháu gái của ông, ông thương em là thế, chẳng lẽ em nhẫn tâm để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, từ nay về sau đau buồn một mình sao?


Nghĩ đến ông cụ Phó, Phó Thiên cảm thấy lòng hơi chua xót.


Tôi vô tình chiếm cơ thể của Phó Thiên Thiên nên vốn dĩ không phải là cháu gái ruột của ông ấy.

Có lẽ...

sự ra đi của tôi sẽ khiến Phó Thiên Thiên trở lại cơ thể này.

Thiên Thiên, em không thể ích kỷ như vậy.

Chẳng phải em đã từng nói, sau chuyện ngày hôm nay, em sẽ nói cho anh biết một bí mật sao?
Phó Thiên Thiên khẽ nhếch miệng:
Nếu như tôi không chết thì tôi sẽ nói cho anh biết bí mật đó.

Cho nên, anh hãy kiên nhẫn chờ đợi, được không?
Nói đoạn, cô liền cúp máy, tiện tay tắt luôn di động.

Cô vứt chiếc điện thoại lên ghế phụ trên xe, sau đó cầm lấy khẩu súng và toàn bộ băng đạn cũng như đạn ở trên ghế phụ, rồi rời khỏi xe, chậm rãi đi về phía đông đổ nát.

Sau khi đi được vài bước, dưới chân Phó Thiên Thiên xuất hiện một tấm biển đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai chữ
Hi Vọng
.

Cô trông thấy có ai đó ở trong bụi cỏ dại ở bên cạnh đang nhô đầu lên và cầm một khẩu súng, chuẩn bị ngắm bắn cô.

Phó Thiên Thiên không buồn liếc mắt, lập tức giơ khẩu súng trong tay lên, bắn một phát vào đối phương.

Cùng với tiếng súng nổ, bàn tay cầm súng của đối phương bị bắn trúng, khẩu súng liền rơi xuống.

Bấy giờ lại có người ở chỗ khác chĩa súng vào Phó Thiên Thiên.

Cô quyết đoán giơ súng lên bắn một phát nữa, trúng vào tay đối phương.

Với tài nghệ của Phó Thiên Thiên, muốn bắn chết họ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng cô không làm thế mà chỉ bắn trúng tay họ, để họ không thể nổ súng nữa mà thôi.

Trên đường Phó Thiên Thiên tiến dần đến giữa trại trẻ mồ côi, cô đã bắn trúng sáu người.

Khi đứng bên ngoài căn bếp, bức tường của nhà bếp đã bị vụ hỏa hoạn kia thui đen sì, Phó Thiên Thiên nhìn thấy có người đang ở sau một bức tường.

Cô vừa định giơ súng lên thì giọng nói của Bạch Khấu đột ngột vang lên.


Cô muốn giết chết đồng đội của mình sao?
Bạch Khấu vừa nói dứt lời, Phó Thiên Thiên liền nhìn thấy cô ta lôi một người đi ra từ sau bức tường.

Trông thấy Ngô Danh, mặt Phó Thiên Thiên hơi biến sắc.

Mắt Ngô Danh lộ vẻ hoảng hốt, nét mặt thoáng xấu hổ.

Bạch Khẩu cười mỉm, nhìn khẩu súng trên tay Phó Thiên Thiên, nói:
Sau khi nghe nói tôi sẽ đổi địa chỉ hành động, Ngô Danh đã không ngại mạo hiểm để thông báo cho cô.

Rõ thật là con chó trung thành dưới tay cô nhỉ?


Phó Thiên Thiên nheo mắt lại, lạnh lùng nói:
Thả anh ta ra!

Thả anh ta ra à? Anh ta đã phản bội tôi mà cô lại bảo tôi thả anh ta ra.

Cô không cảm thấy yêu cầu này của cô quá nực cười ư?



Phải thế nào thì cô mới chịu thả anh ta?
.

Bạch Khấu nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt nham hiểm:
Phải có điều kiện.

Tất nhiên là điều kiện rất đơn giản, cô ném khẩu súng trong tay đi, tôi sẽ thả anh ta.
Ngô Danh bỗng trợn mắt.

Vì miệng anh ta đang bị dán băng dính nên chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.

Anh ta lắc mạnh đầu với Phó Thiên Thiên, ý bảo cô đừng đồng ý với điều kiện của Bạch Khấu.

Phó Thiên Thiên ném khẩu súng trên tay ra xa hai mét một cách dứt khoát.


Giờ tôi đã vứt sủng đi rồi, cô có thể thả Ngô Danh ra chưa?
Thấy Phó Thiên Thiên ném khẩu súng đi không hề do dự, Bạch Khấu nhìn Ngô Danh với vẻ giễu cợt:
Không ngờ anh vẫn còn hữu dụng cơ đấy.


Nói dứt lời, cô ta không hề chần chừ, liền giơ khẩu súng trong tay lên, bắn vào chân trái và bụng trái của Phó Thiên Thiên.

Bị trúng hai phát đạn của Bạch Khấu, Phó Thiên Thiên nhanh chóng mất hết sức lực và quỳ gối xuống đất.

Ngô Danh vô cùng đau đớn.

Anh ta giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Bạch Khẩu.

Bạch Khẩu chán ghét nhìn anh ta, đẩy thằng anh ta sang bên cạnh cho một đội viên của đội đột kích và nói:
Ném anh ta ra xa cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh ta nữa!



Rõ!


Sau khi Ngô Danh bị dẫn đi, Bạch Khẩu cười tít mắt, nhìn Phó Thiên Thiên đang đau đớn quỳ trước mặt mình:
Tôi đưa Ngô Danh đi rồi đấy.

Thế nào? Xem như tôi đã làm đúng giao hẹn, nhỉ?
Khuôn mặt Phó Thiên Thiên trắng nhợt, nhưng đôi mắt lạnh như băng vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Khẩu.

Mặc dù lúc này cô cực kỳ thảm hại nhưng vẫn không giấu được khí thế toát ra từ trên người khiến trong lòng Bạch Khâu khẽ run lên.


Bạch Khấu, hiện giờ tôi thật sự rất hối hận, hối hận vì sao hồi đó tôi lại dẫn cô đến gặp viện trưởng.
Bạch Khấu bật cười mỉa mai:
Đúng vậy, hồi đó cô đúng thật là đồ ngu, dẫn sói vào nhà bao nhiêu năm, bây giờ mới phát hiện ra.

Sao cô có thể độc ác như thế!
Phó Thiên Thiên tức giận, gằn từng chữ:
Viện trưởng và tất cả mọi người ở trại trẻ mồ côi đều coi cô là người thân nhất của họ.

Nhưng...

cô lại thiêu rụi cả trại trẻ mồ côi, ngay cả viện trưởng yêu thương cô nhất cũng bị thiêu chết.
Bạch Khẩu thoáng kinh ngạc:
Ô, thì ra cô đã biết chuyện này rồi.

Tôi còn tưởng cô chưa biết.

Tại sao cô lại đốt trại trẻ mồ côi? Đây là nơi cô đã từng ở, tại sao cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy?

Tại sao à?
Bạch Khấu dữ tợn nhìn chòng chọc vào mắt Phó Thiên Thiên:
Tất nhiên là vì cô rồi.

Cô biết không? Nếu không phải vì cô thì tất cả mọi người vốn đã không phải chết.

Tất cả là bởi vì cô!

Vì tôi ư?
.


Đúng thế!
Bạch Khấu để lộ hai hàm răng trắng nhởn:
Rõ ràng là tôi rất xuất sắc, nhưng bởi vì có cô mà ở đâu tôi cũng xếp sau cô.

Bọn họ cũng luôn tâng bốc cô, hạ thấp tôi, nói tôi là kẻ xếp thứ hai.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.