Chương 356: Lần thứ ba rồi
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1383 chữ
- 2022-02-06 12:00:10
Đó vốn dĩ không phải là năng lực mà con người nên có...
Cho nên...
cô đáng phải chết!
Phó Thiên Thiên thất vọng nhìn Bạch Khấu:
Nói cho cùng thì cô là vì đố kỵ.
Bạch Khẩu, chẳng lẽ cô vẫn không hiểu tại sao cô luôn xếp sau tôi ư?
Còn có thể là vì cái gì nữa? Chỉ bởi vì cô có giác quan thứ sáu, còn tôi lại không có.
Bạch Khấu hừ lạnh.
Đó là bởi vì cô không cố gắng bằng tôi.
Con người ta vốn dĩ sinh ra đã chẳng ai giỏi giang hơn ai.
Lúc cô nghỉ ngơi thì tôi học hành.
Buổi sáng, khi cô còn chưa thức dậy, tôi đã dậy tập thể dục buổi sáng.
Tôi nỗ lực nhiều hơn cô, nên đương nhiên là khả năng của tôi xuất sắc hơn cô rồi.
Bạch Khấu bực mình ngắt lời:
Được rồi, Phó Thiên Thiên, cô đừng nói về những đạo lý to tát đó của cô nữa.
Bây giờ cô sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn muốn thuyết giáo với tôi.
Tôi đã nghe phát chán cái trò này của cô từ lâu rồi.
Cô ta thoáng dừng lại, từ từ giơ súng lên, chĩa thẳng vào trán Phó Thiên Thiên.
Hôm nay chính là ngày giỗ của cô.
Nhìn khẩu súng của Bạch Khấu đang nhắm thẳng vào mình, Phó Thiên Thiên hời hợt nói:
Lần thứ ba.
Lần thứ ba gì cơ?
Đây là lần thứ ba...
cô chĩa súng vào tôi.
Bạch Khẩu, cô hận tôi thế sao?
Bạch Khẩu nói với vẻ mặt u ám:
Đúng! Cô cũng may mắn thật, lần đầu tiên tôi chĩa súng vào cô, cô đã chết nhưng cô lại mượn cơ thể người khác để sống lại.
Lần thứ hai, tuy tôi không có cơ hội nổ súng nhưng tôi đã mời bậc thầy cao tay tới để siêu độ cho cô.
Vậy mà cô lại đứng trước mặt tôi lần nữa như một kỳ tích.
Có điều, lần này tôi nhất định sẽ khiến cô hồn bay phách tán.
Phó Thiên Thiên dửng dưng nhìn Bạch Khấu:
Cô chắc chắn là cô có thể giết được tôi đến thế sao?
Bạch Khấu nói với vẻ mặt giễu cợt:
Phó Thiên Thiên, với bộ dạng của cô bây giờ, cô tưởng...
cô còn có thể chạy thoát được ư? E rằng lúc này Vương An Dương và Bùi Diệp cũng đã thành hồn ma dưới họng súng, không ai đến cứu cô nữa đâu.
Ô? Phải không?
Đúng lúc này, di động trong tay Bạch Khấu chợt đổ chuông.
Cô ta nhíu mày, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, là của cấp dưới mà cô ta đã cử đi tập kích Vương An Dương trên đường anh ta trở về.
Chậc chậc, tin tức đến rồi.
Bạch Khẩu nghe máy:
A lô, hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?
Đội trưởng, Vương An Dương vẫn chưa xuất hiện.
Cái gì, anh ta chưa xuất hiện? Xảy ra chuyện gì?
Bạch Khấu bỗng thay đổi sắc mặt.
Tôi không biết.
Chúng tôi cứ đợi mãi mà không thấy anh ta.
Bạch Khấu sầm mặt, cúp máy.
Chẳng lẽ Vương An Dương đi đường khác? Nhưng...
Tần Hàng ở gần đó và họ phải đi qua con đường ấy.
Anh ta không đi qua nơi đó thì đi đâu?
Bạch Khấu đang định hỏi thăm thì di động của cô ta lại reo lên.
Một tên đàn em của Dạ Xoa gọi điện cho cô ta.
Đội trưởng của các anh đâu? Sao anh lại gọi cho tôi?
Đội trưởng Bạch, tôi lại đang muốn hỏi cô xem, tại sao cô lại lật lọng, bảo người của đội đột kích Hắc Ứng các cô đánh lén chúng tôi?
Gì cơ? Đánh lén?
Bạch Khẩu không hiểu:
Tôi cứ người đánh lén các anh khi nào?
Có một người tên là Vương An Dương dẫn đầu đội đột kích Hắc Ứng, lẽ nào không phải là do cô cử tới?
Bạch Khấu:
...
Vương An Dương...
Vương An Dương vậy mà lại dẫn người của đội đột kích Hắc Ưng đến Bình Hồ Thu Diệp.
Thi đội trưởng của các anh hiện giờ sao rồi?
Mấy chục người chúng tôi giờ chỉ còn lại sáu người, đều bị thương với mức độ khác nhau.
Chị Ngưng Sương còn bị trúng đạn.
Đội trưởng Bạch, cô chơi trò hai mặt được lắm.
Sau này chúng ta cứ chờ xem!
Nói rồi, người nọ liền cúp máy.
Bạch Khẩu nhìn Phó Thiên Thiên bằng vẻ không dám tin.
Cô ta tức giận chất vấn:
Là cô làm, đúng không? Có phải cô bảo Vương An Dương đến Bình Hồ Thu Diệp không?
Phó Thiên Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Bạch Khẩu, hẳn là bên Bình Hồ Thu Diệp đã ổn.
Đúng.
Cô thẳng thắn thừa nhận.
Nếu đã vậy, giết cô luôn thì lợi cho cô rồi!
Bạch Khẩu nghiến răng, ra lệnh cho những cấp dưới ở bên cạnh:
Tất cả các anh đến hết đây cho tôi!
Sau khi bọn họ đi tới, Bạch Khấu nói với giọng điệu sâu xa:
Các anh còn chưa biết nhỉ, người này chính là cựu đội trưởng Tử Xa của đội đột kích Hắc Ưng, sau đó đã biến thành Phó Thiên Thiên.
Các anh có muốn nếm thử mùi vị của cựu đội trưởng đội đột kích Hắc Ung xem như thế nào không? Bây giờ...
tôi cho các anh cơ hội, các anh chơi' cô ta cho tôi.
Người đầu tiên chơi' cô ta, sau khi trở về tôi sẽ thăng chức cho người đó.
Các thành viên đội đột kích Hắc Ưng đang vây quanh Phó Thiên Thiên đều là tâm phúc của Bạch Khẩu.
Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt người nào người nấy đều hiện lên ánh sáng xâm chiếm và dục vọng trần trụi.
Bạch Khấu vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều nóng lòng muốn thử, từng người xúm lại gần Phó Thiên Thiên.
Bạch Khẩu nhìn Phó Thiên Thiên bị những cấp dưới của mình vây lấy, chẳng mấy chốc cô ta sẽ nhìn thấy dáng vẻ Phó Thiên Thiên bị bọn họ làm nhục đến cực điểm.
Chỉ nghĩ đến thôi mà cô ta đã phấn chấn rồi.
Cô ta thấy một trong số những cấp dưới của mình sắp chạm vào vai Phó Thiên Thiên, nhưng Phó Thiên Thiên vốn đang quỳ dưới đất thình lình ngẩng đầu lên, chạm ngón tay vào cổ áo.
Một vệt sáng bạc đột ngột lóe lên, cùng với tiếng hét thảm thiết, cổ tay của người vừa chạm vào vai Phó Thiên Thiên liền bị cắt xoẹt.
Hắn ôm lấy cổ tay bị thương của mình và lùi lại.
Sau đó, hai người khác định chia ra tóm lấy Phó Thiên Thiên cũng bị cô chém vào cổ tay và bả vai.
Sau khi mọi người phản ứng lại thì phát hiện trong tay Phó Thiên Thiên không biết đã có một con dao găm từ lúc nào.
Bọn họ mới chỉ nghe qua về uy danh của cựu đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng.
Thấy trên tay cô có một con dao găm, trong mắt bừng bừng lửa giận thì đều sợ hãi trước khi thể đe dọa của cô, bèn lần lượt lùi về sau hai
bước.
Bạch Khấu nhìn tay Phó Thiên Thiên với vẻ không dám tin.
Không ngờ Phó Thiên Thiên vẫn còn có vũ khí.
Bạch Khấu tức thì nổ súng vào Phó Thiên Thiên.
Thấy cô ta giơ súng về phía mình, Phó Thiên Thiên nhanh chóng né tránh, trốn sau lưng một thành viên đội đột kích.
Song Bạch Khấu đã hoàn toàn nổi điên, không phân biệt địch ta, chẳng mảy may do dự mà nổ súng vào người của mình.
Sau khi đội viên đó ngã xuống, cô ta nắm lấy thời cơ, bắn một phát súng về phía Phó Thiên Thiên đang chưa kịp trốn.
Phó Thiên Thiên bị trúng một phát đạn vào vai trong lúc chần chừ.
Sau khi ăn một phát đạn, cô nhanh chóng nấp vào sau bức tường bên cạnh.
Trốn sao? Ở đây toàn là người của Bạch Khấu, Phó Thiên Thiên còn có thể trốn đi đâu? Bạch Khấu cười nhạo, giơ súng và đi về phía Phó Thiên Thiên, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới của mình.
Sau đó, bọn họ đồng loạt lao tới bao vây vị trí của Phó Thiên Thiên.