Chương 357: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1400 chữ
- 2022-02-06 12:00:10
Có mấy đội viên đã bị trúng kim, sau đó cả người mềm oặt, ngã vật xuống đất.
Thấy Phó Thiên Thiên xuất hiện, Bạch Khấu lập tức giơ súng lên, bắn về phía cô lần nữa.
Phó Thiên Thiên, cô chết đi!
Tiếng súng liên tục vang lên bên cạnh Phó Thiên Thiên, Phó Thiên Thiên sau khi lăn một vòng trên mặt đất đã lăn đến chỗ bức tường đổ.
Bạch Khẩu nghiến răng nghiến lợi.
Sắp chết đến nơi rồi mà Phó Thiên Thiên vẫn còn trốn.
Vẽ vời thêm chuyện, quả nhiên là con cáo chín đuôi.
Nhưng cho dù Phó Thiên Thiên có chín cái mạng thì hôm nay cô ta cũng phải bắt Phó Thiên Thiên để lại mạng ở đây.
Cô ta đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới lần nữa, ý bảo bọn họ cùng hợp sức với cô ta bao vây Phó Thiên Thiên Các đội viên khác đều có phần rụt rè nhưng lại e ngại Bạch Khấu lạm dụng uy quyền, nên buộc phải đi về phía Phó Thiên Thiên một lần nữa.
Phó Thiên Thiên vẫn dùng chiêu cũ, lại bắn kim châm về phía các đội viên đội đột kích Hắc Ưng khiến vài người ngã xuống, rồi nhân cơ hội chạy trốn đến vị trí khác.
Bạch Khấu vô cùng tức tối.
Khi Phó Thiên Thiên xuất hiện lần nữa và định dùng lại cách cũ, cô ta liền bắn thẳng vào hướng Phó Thiên Thiên sẽ lăn đến Song lần này Phó Thiên Thiên không lăn nữa mà ló đầu ra, bắn thẳng kim châm vào đội viên đội đột kích.
Sau khi bắn gục thêm mấy người, cô lại nấy đi.
Vì Phó Thiên Thiên liên tục ra tay nên cấp dưới của Bạch Khấu đã ngã gục hơn một nửa.
Cô ta rất tức giận.
Nhìn khẩu súng máy trong tay cấp dưới, Bạch Khấu giật lấy nó rồi bắn về phía chỗ nấp của Phó Thiên Thiên.
Bức tường mà Phó Thiên Thiên đang ẩn náu lập tức nổ tung cùng với khói bụi bốc lên mù mịt.
Khi Bạch Khẩu bắn nổ tung vị trí ẩn nấp của Phó Thiên Thiên thành đống đổ nát, cô ta vui sướng nghĩ thầm lần này hẳn là Phó Thiên Thiên đã bị nổ chết đúng không? Nhưng sau khi khói bụi tan đi, Bạch Khẩu phát hiện ra vị trí vừa rồi trống trơn, không thấy bóng dáng của Phó Thiên Thiên đâu.
Đáng ghét, lại để Phó Thiên Thiên chạy thoát.
Hơn nữa, bởi vì khói bụi khi nãy quá dày, không thấy rõ được xung quanh nên không biết lúc này Phó Thiên Thiên đã trốn đi đâu.
Tim Bạch Khẩu đập thình thịch.
Cô ta nắm chặt khẩu súng và nói:
Tất cả mọi người đề phòng Phó Thiên Thiên đánh lén!
Hiện giờ Phó Thiên Thiên đang ở trong tối, còn nhóm người Bạch Khẩu đang ở ngoài sáng, vì thế độ khó của việc muốn bắt được Phó Thiên Thiên lại càng tăng thêm.
Lúc này Bạch Khấu đã bắt đầu thấy hối hận.
Cô ta nên giết luôn Phó Thiên Thiên ngay từ đầu chứ không nên tra tấn.
Nếu không, Phó Thiên Thiên làm sao còn có thể nhảy nhót trước mặt cô ta? Trong khi Bạch Khấu đang buồn bực, các thành viên của đội đột kích Hắc Ưng vẫn không ngừng ngã xuống.
Mỗi lần sắp phát hiện ra Phó Thiên Thiên là bóng dáng cô lại biến mất như hồn ma vậy.
Cuối cùng, cấp dưới của Bạch Khẩu chỉ còn lại hai người.
Bỗng nhiên, cô ta tinh mắt nhìn thấy vài vệt máu ở một góc tường.
Hai mắt Bạch Khấu lóe sáng, cô ta liền nổ súng ngay khi Phó Thiên Thiên xuất hiện lần nữa.
Phó Thiên Thiên lại bị bắn trúng cánh tay nên buộc phải nấp trở lại.
Và lần này, cô đã hạ gục hai đội viên còn lại cuối cùng.
Bạch Khẩu biết cánh tay của Phó Thiên Thiên lại bị thương, máu chảy ra ở góc tường, thế là cô ta nhanh chóng vòng ra sau bức tường.
Thừa dịp Bạch Khấu bất ngờ xuất hiện, Phó Thiên Thiên cấp tốc vung dao về phía cô ta.
Bạch Khẩu không kịp tránh, bả vai bị con dao găm của Phó Thiên Thiên rạch một đường.
Cô ta lại giơ súng về phía Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên nhanh chóng biến con dao thành ống bắn kim gây mê, bắn vào cổ tay Bạch Khấu khiến cổ tay cô ta mềm nhũn, khẩu súng rơi xuống đất.
Cô ta nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt căm thù, sau đó khuyu xuống.
Lúc bấy giờ Phó Thiên Thiên cũng đang yếu ớt dựa vào tường.
Tôi...
tôi không thể gục ngã được, không thể...
Bạch Khấu cố gắng kiểm soát cơ thể của mình, không để bản thân ngã xuống.
Cô ta căm tức nhìn Phó Thiên Thiên, nói:
Tôi...
tôi phải giết cô, phải giết chết cô.
Phó Thiên Thiên biển súng gây mê trên tay thành dao găm, thất vọng nhìn Bạch Khấu:
Bạch Khẩu, điều tôi hối hận nhất trong đời này đó là quen biết cô, dẫn cô đến trại trẻ mồ côi, và trở thành chị em với cô.
Hi vọng rằng kiếp sau, chúng ta...
không gặp lại.
Nói đoạn, Phó Thiên Thiên nhìn Bạch Khấu, đâm mạnh con dao vào lồng ngực bên trái của Bạch Khấu, lưỡi dao chưa cắm đến tim cô ta.
Bạch Khấu ngỡ ngàng nhìn con dao vẫn chưa đâm hết vào ngực mình và máu không ngừng tuôn ra trên cơ thể.
Cô ta ngã xuống đất, trong mắt có sự không cam lòng.
Nhìn Bạch Khấu ngã xuống, Phó Thiên Thiên cảm thấy sức lực trong cơ thể mình cũng đang dần biến mất.
Vừa rồi, khi cô tránh khẩu súng máy của Bạch Khẩu bắn về phía mình, do đã bị trúng đạn trước đó nên cô né chậm hơn, đầu cô bị va đập, ý thức đã hơi mơ hồ.
Nhưng vì Bạch Khấu, cô mới kiên trì đến bây giờ.
Bạch Khấu chết, tổ chức kia cũng bị thiệt hại nặng nề.
Cho dù cô trút hơi thở cuối cùng vào lúc này thì vẫn còn mặt mũi đi gặp những anh chị em kia của cô.
Có điều...
Nếu bây giờ cô chết thì Bùi Diệp chắc chắn sẽ rất buồn, phải không? Nhưng, lúc này cô mệt quá.
Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, hình như có một bóng người đầy lo lắng hiện ra trước mắt cô.
Là ai vậy? Tuy nhiên, cô đã không còn sức mở mắt ra để nhìn cho rõ nữa.
Khi Bùi Diệp lao đến đống đổ nát của trại trẻ mồ côi thì chỉ thấy toàn những đội viên của đội đột kích Hắc Ưng đang nằm hôn mê, máu me vương vãi đầy dưới đất.
Thiên Thiên...
Thiên Thiên...
Bùi Diệp gọi to khắp bốn phía.
Xung quanh là cỏ dại um tùm, chỉ có từng cơn gió lạnh trả lời anh.
Không nhận được sự đáp lời của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp vô cùng căng thẳng, anh không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Một lát sau, người của đội vệ sĩ nhà họ Bùi cũng tới.
Bọn họ cùng Bùi Diệp liên tục tìm kiếm Phó Thiên Thiên.
Song bọn họ đã lật tung toàn bộ đống đổ nát của trại trẻ mồ côi Hi Vọng mà vẫn không tìm thấy cô.
Sau một hồi tìm kiếm, Thạch Kiểu bỗng hô to:
Cậu chủ!
Bùi Diệp vội chạy về phía Thạch Kiều.
Thế nào rồi? Có phải đã tìm thấy Thiên Thiên không?
Thạch Kiều cầm một con dao găm:
Không phải.
Cậu chủ, tôi tìm được thứ này.
Dứt lời, anh ta đưa con dao găm cho Bùi Diệp.
Con dao găm này...
là tín vật đính ước mà Bùi Diệp đã tặng cho Phó Thiên Thiên.
Giờ tín vật ở đây nhưng lại không thấy cô đâu.
Bùi Diệp cầm con dao, nhìn chằm chằm vào nó.
Cán dao và thân dao đều dính đầy máu tươi.
Phó Thiên Thiên đã bị thương.
Qua dấu vết trên mặt đất, xem ra cô đã từng nấp ở chỗ này.
Trên mặt đất cũng có rất nhiều máu.
Hiện tại Phó Thiên Thiên không ở đây, lại còn bị thương nặng thế kia, vậy cô có thể đi đâu được?
Đã tìm thấy Bạch Khấu chưa?
Bùi Diệp hỏi.
Cũng chưa tìm thấy.
Tìm, tiếp tục tìm kiếm.
Bùi Diệp nắm chặt con dao găm, nghiến răng nghiến lợi nói:
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!