Chương 369: Không bớt lo lắng cho cô thì phải?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1429 chữ
- 2022-02-06 12:00:12
Chưa kể đến việc Trịnh Thư Thành là người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của cô ta, điều này khiến cô ta càng ỷ lại vào anh ta hơn.
Dần dà theo thời gian, Phó Linh Nguyệt cũng có chút tình cảm nam nữ với Trịnh Thư Thành.
Đây cũng lý do cô ta nổi cơn tam bành mỗi lần nhìn thấy Diêm Tiểu Mẫn và anh ta ở bên nhau.
Cô ta ghen tị với quá khứ của Diêm Tiểu Mẫn và Trịnh Thư Thành.
Nhưng chỉ cần Trịnh Thư Thành nói rằng giữa anh ta và Diêm Tiểu Mẫn không có gì thì cô ta vẫn sẽ tin tưởng.
Suy cho cùng...
anh ta đã đính hôn với cô ta, sau này hai người sẽ kết hôn với nhau, còn Diêm Tiểu Mẫn chẳng là gì cả.
Sắc mặt Phó Linh Nguyệt dịu đi phần nào, nhưng cô ta vẫn nhìn Trịnh Thư Thành với vẻ nghi ngờ:
Diêm Tiểu Mẫn thật sự sẽ sinh non đứa bé này khi nó lớn hơn chút nữa, chứ không phải sinh nó ra à?
Phó Linh Nguyệt rất để tâm đến đứa bé trong bụng Diêm Tiểu Mẫn.
Nếu Diêm Tiểu Mẫn sinh đứa bé ra thì nó sẽ chính là
cái sừng
mà cô ta bị cắm.
Tất nhiên rồi.
Trịnh Thư Thành khoác vai Phó Linh Nguyệt, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô ta:
Em còn không tin anh sao? Muốn anh thề một lần nữa không? Anh thề, nếu anh phải bồi Linh Nguyệt thì anh sẽ...
Thấy Trịnh Thư Thành lại muốn thề thốt, Phó Linh Nguyệt vội kéo tay anh ta xuống và đưa tay che miệng anh ta lại:
Được rồi, được rồi, em tin anh, anh không cần phải thế nữa.
Trịnh Thư Thành vui vẻ ôm Phó Linh Nguyệt vào lòng:
Anh biết là Linh Nguyệt của anh xót anh mà.
Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ tốt với em gấp bội.
Phó Linh Nguyệt cười ngọt ngào khi nghe câu nói này.
Hôm nay trái tim của Trịnh Thư Thành dành cho cô ta.
Sau này, cổ phần của ba cũng sẽ là của cô ta...
Vậy xem như là cô ta có cả tình yêu lẫn sự nghiệp nhỉ? Phó Thiên Thiên cứ ở dưới lòng đất mà nhìn xem cô ta hạnh phúc thế nào đi.
Thấy nhân viên công ty ở bên cạnh thỉnh thoảng lại chỉ trỏ hai người họ, Phó Linh Nguyệt cười thẹn thùng, khoác tay Trịnh Thư Thành, nói:
Được rồi, chúng ta mau vào thôi, để tránh làm lỡ thời gian.
Cùng lúc đó, một chiếc xe ô tô Santana cũ màu đen dừng lại bên kia đường.
Phó Thiên Thiên ngồi trên ghế sau.
Qua kính cửa sổ xe, cô nhìn thấy hết dáng vẻ của Phó Linh Nguyệt và Trịnh Thư Thành ở phía đối diện.
Người lái xe là Mạnh Khai.
Anh ta chỉ tập trung nhìn xung quanh.
Người ngồi trên ghế phụ là Tiêu Nhiệm thì liếc nhìn hai người ở bên kia đường và hỏi Phó Thiên Thiên với vẻ khó hiểu:
Ô, đó chẳng phải là em gái của Các chủ sao? Người bên cạnh cô ta là chồng chưa cưới của các chủ thì phải?
Mạnh Khai ngồi trên ghế lái bổ sung một chữ:
Trước!
Tiêu Nhiệm gật đầu:
Đúng, là chồng chưa cưới trước.
Phải rồi.
Phó Thiên Thiên hờ hững nói.
Tiêu Nhiệm cất tiếng chửi:
Thật là không biết xấu hổ, em gái mà lại cướp chồng chưa cưới của chị gái mình.
Phó Thiên Thiên vẫn nói giọng điệu dửng dưng:
Là tôi gài bẫy để tặng anh ta cho cô ta đấy.
Tiêu Nhiệm:
...
Hả, nói vậy thì người không biết xấu hổ là Các chủ của bọn họ sao? Tiêu Nhiệm sờ vết sưng trên mặt, chỉ nói thầm trong bụng câu này.
Các chủ, cô muốn đi vào ngay bây giờ không?
Mạnh Khai hỏi.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng gằn từng chữ:
Không, đợi đại hội cổ đông bắt đầu đã.
Tiếu Nhiệm liền giơ ngón tay cái lên với Phó Thiên Thiên:
Các chủ, chiêu này của cô quá tuyệt.
Đến lúc bọn họ tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay thì bất ngờ giết bọn họ, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Quả là quá tuyệt!
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiệm, giọng nói lãnh đạm toát ra sự đe dọa:
Nếu anh còn tiếp tục lắm lời thì tôi có thể khiến anh về sau không thể nói nữa luôn đấy.
Tiếu Nhiệm thật là quá ồn ào.
Cô nhập ngũ nhiều năm là thế mà chỉ gặp hai người ồn ào, một người là Tăng Nguyệt Nguyệt, người còn lại là Tiêu Nhiệm.
Song Tăng Nguyệt Nguyệt là con gái, mà con gái được gọi là
nhiều chuyện
, về tình thì có thể bỏ qua được.
Nhưng một người đàn ông om sòm như Tiêu Nhiệm thật khiến người ta thật chán ghét.
Lời đe dọa của Phó Thiên Thiên đã khiến Tiêu Nhiệm ngậm miệng.
Không những thế, anh ta còn lấy hai tay bịt miệng mình để không thể mở miệng ra nữa.
Phó Thiên Thiên hài lòng, dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe.
Nhìn tòa nhà của Tập đoàn Phó thị ở trước mặt, cô hơi nheo mắt lại.
Một lát sau, cô lại thấy có một chiếc xe nữa đến.
Đó là Phó Minh Thanh thong dong đến muộn, đã tới trước của tòa nhà.
Sự phô trương của ông ta còn hơn tất cả những người đã đến trước.
Sau khi ông ta xuống xe, một số cổ đông của công ty lập tức cùng đi ra đón.
Hôm nay Phó Minh Thanh mặc bộ Âu phục mới tinh, vẻ mặt càng thêm rạng rỡ, trong mắt có sự tự tin nhất định phải có.
Phó Minh Thanh còn chưa lấy được cổ phần của Phó Thiên Thiên mà các cổ đông có mặt tại đây đã bắt đầu chúc mừng ông ta, và ông ta cũng vô cùng hưởng thụ.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Phó Minh Thanh, Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhếch miệng.
Đáng tiếc là hôm nay Phó Minh Thanh sẽ không được như ý ông ta muốn.
Ông ta đã nhầm rồi.
Khi chiếc xe mà Phó Minh Thanh đã ngồi trước đó rời đi, ông ta cùng những vị cổ đông cùng đi vào trong công ty.
Trước khi bước vào, ông ta đột nhiên có cảm giác có ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, khiến ông ta bỗng cảm thấy hơi bất an.
Ông ta không kìm được mà quay đầu liếc nhìn về phía ngoài cửa, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi.
Có lẽ là ông ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ vậy, ông ta liền đi tiếp vào bên trong.
Khi Phí Minh Thanh vừa bước vào thì lại có một chiếc xe nữa dừng lại.
Lái xe đỡ người ngồi ở ghế sau ra, Phó Thiên Thiên tinh mắt nhìn thấy ông cụ Phó từ trên xe bước xuống.
Đúng lúc này, Phó Minh Thanh bảo trợ lý của mình ra đón ông cụ Phó.
Trợ lý đó xun xoe định đỡ ông cụ Phó nhưng đã bị ông tức giận gạt ra.
Trợ lý hậm hực đưa tay sờ mũi rồi đứng ở một bên, không dám tiến lên lấy lòng ông cụ nữa.
Trông thấy ông cụ Phó, đôi con người của Phó Thiên Thiên khẽ chuyển động.
Có lẽ Phó Minh Thanh muốn lấy cổ phần của cô, nhưng ông cụ Phó không đồng ý.
Có điều, Phó Minh Thanh là kẻ cực kỳ vô sỉ.
Trước đây ông ta còn lấy điểm số của cô ra để uy hiếp, hòng tiếp quản số cổ phần của cô thì làm sao lúc này lại có thể nghe lời ông cụ Phó cho được? Nhìn từ bóng lưng, xem ra ông cụ Phó đã cùng hơn trước kia.
Trong những ngày cô biến mất, ông cụ Phó rất lo lắng cho cô thì phải? Nghĩ đến điều đó, ánh mắt Phó Thiên Thiên nhìn ông hiện lên chút ấm áp.
Ông cụ Phó là sự ấm áp duy nhất của cô ở nhà họ Phó.
Vì thế, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương ông.
Phó Thiên Thiên dõi mắt nhìn theo ông cụ Phó cho đến khi bóng dáng của ông biến mất mới thôi.
Sau khi thu lại ánh nhìn, cô lấy di động ra, bấm một dãy số.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại di động của Bùi Diệp vang lên trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Bùi thị.