• 360

Chương 370: Tùy tiện cúp máy là bất lịch sự


Cả phòng họp ngập tràn bầu không khí khiến người ta cảm thấy áp lực, nhưng không ai dám rời khỏi chỗ ngồi.

Bùi Diệp vẫn không hài lòng với những phương án mà các bộ phận đã đưa ra, do đó cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra.

Lúc Phó Thiên Thiên gọi điện cho Bùi Diệp, điện thoại di động của anh vừa khéo lại để trong phòng làm việc, không mang theo bên người.

Tiếng chuông reo đột ngột vang lên trong văn phòng của Bùi Diệp, nhóm người Hà Minh đều đang đứng trong phòng họp, không ai túc trực ở bên đó.

Cho dù những người khác có nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Bùi Diệp thì cũng chẳng ai có can đảm đi đến phòng làm việc của anh để nhận cuộc gọi.

Điện thoại đổ chuông hai lần, bởi vì không có ai bắt máy nên tiếng chuông ngừng lại.

Phó Thiên Thiên cau mày nhìn điện thoại được tổng đài tự động nhắc nhở là không có người nghe máy.

Kỳ lạ, trước đây mỗi lần cô gọi điện cho Bùi Diệp, gần như anh đều bắt máy rất nhanh.

Không chỉ bây giờ mà lúc hơn tám giờ sáng nay, cô cũng đã gọi cho anh hai cuộc khi vừa mới ra khỏi Viện nghiên cứu dưới lòng đất, lúc đó anh cũng không nghe máy.

Chẳng lẽ...

anh đang bận?

Nhìn thời gian thì khi người nhà họ Phó đến đông đủ là hội nghị cổ đông cũng sắp sửa bắt đầu.

Thầy Phó Thiên Thiên chuẩn bị xuống xe, Tiêu Nhiệm cũng cởi dây an toàn ra.

Thấy hành động này của anh ta, Phó Thiên Thiên hờ hững nói:
Hai người các anh ở lại đây, một mình tôi đi lên là được.

Không được đâu, Các chủ.

Giờ cô đã là Các chủ của Thông U Các chúng tôi, nếu có xảy ra chuyện gì...
Tiếu Nhiệm lo lắng nhìn cô.

Các chủ cũ đã đi rồi, Phó Thiên Thiên lại không biết mật khẩu để thay đổi dữ liệu của tín vật dành cho người kế thừa.

Nếu có xảy ra chuyện gì thì bọn họ muốn tìm các chủ kể nhiệm cũng chẳng có cách nào tìm được.

Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiệm:
Anh ở lại trong xe, đây là mệnh lệnh!


Tiêu Nhiệm:
...


Sắc mặt của Phó Thiên Thiên rất đáng sợ, anh ta vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở trong xe thì hơn.

Sau khi Phó Thiên Thiên xuống xe, Tiêu Nhiệm vội nói với cô:
À, Các chủ ơi, tôi vừa mới mua cái giường, công ty đồ gia dụng có thể sẽ gọi điện cho tôi để gửi giường đến.

Cô trả lại di động cho tôi đi.
Phó Thiên Thiên không buồn liếc anh ta lấy một cái, cứ thế ném luôn di động cho anh ta.

Sau khi bắt được di động mà Phó Thiên Thiên ném cho, Tiêu Nhiệm lo lắng nhìn theo bóng lưng cô.

Lúc cô đi vào cửa lớn của Tập đoàn Phó thị, Tiêu Nhiệm gác cằm lên vai Mạnh Khai, thở dài nói:
Cưng ơi, sao anh không lo lắng cho các chủ thế? Lỡ như các chủ có gì bất trắc...
Mạnh Khai liếc nhìn về phía Phó Thiên Thiên rời đi, lạnh lùng nói:
Anh không lo cho các chủ.

Trái lại, anh lo cho những người đã trêu vào các chủ kìa.
Tiêu Nhiệm như chợt nhớ ra điều gì, bèn toét miệng cười:
Ừ nhỉ, Các chủ tàn nhẫn như vậy, sợ rằng tìm cả Vân Thành này cũng chẳng có mấy đối thủ.

Chậc chậc, hi vọng không có người nào không có mắt mà chọc vào cô ấy.
Bóng dáng Phó Thiên Thiên tiến vào cửa lớn của Tập đoàn Phó thị.

Lúc này Bùi Diệp đã kết thúc cuộc họp ở Tập đoàn Bùi thị và trở lại phòng làm việc, cầm di động của mình lên.

Thấy trên di động của mình có hiện số máy lạ gọi tới, anh lấy làm khó hiểu, vô thức bấm gọi lại theo số đó.

Tiêu Nhiệm đang ngồi trong xe nói chuyện với Mạnh Khai thì thấy có số máy gọi đến điện thoại của mình.


Alô.
Bùi Diệp lạnh nhạt nói.

Nhìn thấy cuộc gọi trên điện thoại là một dãy số không lưu tên, Tiêu Nhiệm tưởng là của người muốn gửi giường cho anh ta.


A lô!
Tiếu Nhiệm hớn hở:
Alô, là công ty nội thất đấy hả? Định gửi giường cho tôi có phải không? Khoảng khi nào thì các anh gửi đến?
Bùi Diệp:
...
Công ty nội thất? Có lẽ...

bên kia muốn gọi điện thoại cho công ty nội thất, kết quả là gọi nhầm chỗ anh? Bùi Diệp không nói nhiều, cúp máy luôn.

Tiêu Nhiệm:
...
Anh ta ngơ ngác nhìn điện thoại đã bị cúp máy.

Có ý gì đây? Không phải là gửi đồ nội thất đến à?
Khốn kiếp, gọi nhầm sổ mà còn hiên ngang thế.

Tôi phải gọi lại mắng cho hắn một trận mới được.
Nói đoạn, anh ta liền gọi lại.

Thấy số máy vừa rồi gọi lại, Bùi Diệp vốn định cúp máy, nhưng ngón tay lại lỡ chạm vào nút nghe.

Cuộc gọi vừa được kết nối, tiếng chửi bới của Tiêu Nhiệm bay ra từ trong điện thoại:
Con mẹ nó chứ, anh bị điên à? Gọi cho tôi rồi lại còn cúp máy.

Tôi nói cho anh biết nhé, mẹ anh chưa từng bảo anh rằng, tùy tiện

cúp máy của người khác là bất lịch sự sao?
Bùi Diệp cau mày, sau đó lại ngắt máy rồi tiện tay chặn luôn số của Tiêu Nhiệm.

Tiêu Nhiệm:
...
.

Lại cúp điện thoại của anh ta lần nữa.

Tiếu Nhiễm tức đến nỗi nổi gân xanh trên trán:
Ôi, chết tiệt, lại dám ngắt cuộc gọi của em cơ đấy.

Em không tin.
Anh ta gọi lại cho Bùi Diệp lần nữa, nhưng lần này trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở cuộc gọi không thể kết nối.

Tiêu Nhiệm:
...
Anh ta tức tối vứt luôn di động, nhào vào trước ngực Mạnh Khai:
Mạnh Mạnh à, tức chết đi được! Tên khốn kia chặn số của em rồi!


Mạnh Khai nhìn Tiếu Nhiệm bằng ánh mắt hết sức cưng chiều, sau đó lấy di động của mình ra.


Dùng điện thoại của anh mà gọi này.
Tiêu Nhiệm vui sướng cầm lấy di động mà Mạnh Khai đưa cho và khẽ vén mái tóc xoăn ngang vai của mình.


Cảm ơn cưng nhé, Mạnh Mạnh.
Sau đó, anh ta tìm số máy của Bùi Diệp trong di động của mình rồi tiếp tục gọi.

Tập đoàn Bùi thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Sau khi chặn số của Tiêu Nhiệm, Bùi Diệp gọi điện thoại nội bộ, bảo Hà Minh vào phòng làm việc của mình.

Vài giây sau, Hà Minh gõ cửa.


Vào đi.


Hà Minh thận trọng nhìn vẻ mặt sầm sì của Bùi Diệp:
Tổng giám đốc, anh có gì sai bảo ạ?

Việc tôi bảo cậu làm, cậu đã làm xong chưa?
Hà Minh liền gật đầu.


Thưa Tổng giám đốc, tôi đã cử người đến Tập đoàn Phó thị theo lời dặn của anh, nhất định sẽ ngăn chặn được việc Tổng giám đốc của Tập đoàn Phó thị tiếp quản cổ phần của cô Phó.
Bùi Diệp gật đầu:
Ừ, báo cho tôi biết kết quả sau cuộc họp cổ đông của Tập đoàn Phó thị.

Vâng.

Sau khi về phòng, cậu gửi cho tôi bản tổng kết của cuộc họp hôm nay.



Vâng.


Hà Minh vừa mới đi ra ngoài thì di động của Bùi Diệp lại đổ chuông.

Anh liếc nhìn số điện thoại lạ trên màn hình di động, nghi hoặc bấm trả lời.

Vừa mới bấm trả lời, giọng chửi rủa của Tiếu Nhiệm liền vang lên:
Tôi nói cho anh biết nhé, nếu anh còn dám ngắt điện thoại của tôi thì tôi...
Không đợi Tiêu Nhiệm nói hết câu, Bùi Diệp đã nhanh chóng bấm kết thúc cuộc gọi rồi tiện tay cho luôn số máy này vào danh sách chặn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.