Chương 389: Chơi trò môi lưỡi truy đuổi
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1231 chữ
- 2022-02-06 12:00:15
Hai người bắt đầu chơi trò môi lưỡi đuổi bắt, anh tiến tôi lùi, tôi đuổi anh chạy.
Trong thâm tâm Phó Thiên Thiên, cô không ghét nụ hôn của Bùi Diệp mà còn rất hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi hôn anh.
Đặc biệt là kỹ thuật hôn của Bùi Diệp bây giờ càng ngày càng cao, nụ hôn của anh luôn có thể khiến đầu óc cô choáng váng, mê đắm.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên không đúng lúc trong phòng bệnh, cắt ngang ý định tiếp tục hôn nhau của hai người.
Thì ra là có một y tá đi ngang qua đã tinh mắt nhìn thấy chai dịch truyền trên giá trong phòng bệnh của Bùi Diệp đã sắp hết nên định vào rút kim truyền cho anh.
Cô ấy vừa bước vào đã thấy Bùi Diệp và Phó Thiên hôn nhau đắm đuối trên giường bệnh.
Các y tá làm trong bệnh viện rất hiếm khi gặp phải tình huống này, thế là cô y tá liền ngây ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng vào lúc này, bàn tay của Bùi Diệp đỡ sau gáy Phó Thiên Thiên lại không ngoan, muốn thò vào trong áo cô.
Cô y tá thoáng cái liền đỏ bừng cả mặt, vô thức định đưa hai tay lên che mắt mình.
Do đó, cô ấy vứt đánh tất cả những thứ đang bưng trên tay đánh
xoảng
một tiếng, vang dội cả phòng bệnh.
Và đương nhiên là âm thanh này đã đánh thức Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đang đắm chìm trong nụ hôn sâu.
Hai má Phó Thiên Thiên bây giờ hơi ửng hồng, mái tóc cột gọn gàng cũng đã bị Bùi Diệp tháo ra, tóc đen huyền xõa xuống như thác đổ, trông rất quyến rũ.
Thấy cảnh này, Bùi Diệp càng tức giận với người đột nhiên xuất hiện phá ngang họ.
Còn cô y đã sực tỉnh, lo lắng nói:
Tôi...
tôi xin lỗi, tôi xin lỗi đã quấy rầy hai người.
Bùi Diệp sầm mặt, nhìn y tá với ánh mắt lạnh như băng.
Cô còn không đi ra ngoài?
Vẻ mặt cô y tá đã sắp khóc đến nơi, nói:
Nhưng, thưa anh, dịch truyền của anh đã hết, giờ tôi phải rút kim cho anh.
Cả Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp cùng nhìn về phía chai dịch truyền của Bùi Diệp, quả nhiên trông thấy dung dịch đã cạn.
Vì vừa rồi y tá đứng ngẩn người ở cửa mất một lúc nên thậm chí ống truyền trên mu bàn tay của Bùi Diệp còn có một chút máu.
Tuy Bùi Diệp bất mãn nhưng vẫn chỉ có thể đen mặt, nói:
Rút kim đi!
Y tá nơm nớp đi tới.
Lúc cô y tá rút kim cho Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên đã chỉnh lại quần áo bị xộc xệch vì nụ hôn ban nãy và buộc lại tóc.
Sau khi xong việc, y tá không dám ở lại trong phòng bệnh mà vội vàng nhặt đồ của mình ở dưới đất lên, rồi cắm đầu rời đi như thể đang chạy trốn.
Bùi Diệp tiếc nuối nhìn Phó Thiên Thiên đã sửa sang lại trang phục.
Vừa rồi...
chỉ thiếu chút nữa thôi là tay anh đã mò vào trong áo cô, và có thể chạm vào...
Thật tiếc là bị cô y tá kia cắt ngang.
Xem ra lần sau, khi anh hôn Phó Thiên Thiên, nhất định phải tìm một chỗ khuất và không có ai, để đề phòng có người lại đến làm phiền họ.
Em phải đi bây giờ à?
.
Phó Thiên Thiên gật đầu:
Vâng.
Trước khi rời đi, cô nheo mắt lại, cảnh cáo:
Anh không được ra ngoài uống rượu nữa đâu đấy!
Bùi Diệp nở nụ cười vui vẻ:
Vâng, thưa sếp của anh!
Phó Thiên Thiên không nói gì thêm mà đi ra ngoài.
Trên đường về nhà, Phó Thiên Thiên nghĩ, sáng mai cô phải đến quân khu một chuyện trước khi đến bệnh viện thăm Bùi Diệp.
Dù sao thì vẫn phải điền một số thông tin trước khi đến bảo danh, như vậy sẽ thuận lợi cho việc thủ trưởng Cận xin phong cấp bậc cho cô, ngoài ra cũng để đề phòng thủ trưởng Cận bất ngờ
giở quẻ
.
Nội dung thông tin rất đơn giản, chỉ phải khai lí lịch chính trị, thành viên trong gia đình, tình trạng hôn
Sau khi đưa Phó Thiên Thiên về đến khu biệt thự cao cấp, Sở Hành có việc đột xuất phải đi.
Cô bảo anh ta dừng xe ở cổng khu biệt thự rồi để anh ta lái xe đi.
Lúc cô đi bộ về đến nhà họ Phó thì cũng đã muộn, thỉnh thoảng có thể bắt gặp những nhân viên an ninh đi tuần tra trong khu biệt thự, còn các hộ dân ở đây thì không có động tĩnh gì.
Tuy đã muộn nhưng Phó Thiên Thiên vẫn chạy hai vòng trong khu công viên như thường lệ.
Sau đó cô vận động cơ thể một lúc rồi mới đi về nhà.
Phó Thiên Thiên đi ngang qua trước cửa biệt thự của Chung Bình Quân.
Cô vô thức cảm thấy có đôi mắt từ trên tầng hai của căn biệt thự đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cảm nhận được ánh mắt đó, cô ngẩng đầu lên.
Vì khoảng cách hơi xa, lại thêm trong biệt thự nhà họ Chung không bật đèn nên Phó Thiên Thiên không nhìn thấy rõ cảnh tượng trong căn biệt thự.
Hôm nay cô hơi mệt nên không nghĩ nhiều nữa mà dời mắt.
Khi cô rời khỏi trước cửa nhà họ Chung, một bóng người chậm rãi đi ra phía sau bức tường trên tầng hai của căn biệt thự, sau đó dõi theo bóng lưng cô.
Trong đôi mắt người đó có sự vui sướng và nhẹ nhõm, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Cô vẫn còn sống, đúng như đã đoán, cô vẫn còn sống! Mấy ngày nay Chung Bình Quân đều đứng ở đây vào một giờ cố định mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối.
Hắn cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Song khi nhìn thấy bóng dáng của Phó Thiên Thiên xuất hiện trong tầm mắt, rốt cuộc hắn cũng hiểu mình đang nhìn gì.
Hắn...
đang đợi cô xuất hiện.
Ánh mắt Chung Bình Quân không kìm được mà đuổi theo bóng dáng của Phó Thiên Thiên, cho đến khi cô rời khỏi tầm mắt, hắn mới ung dung đi về phòng mình.
Sau khi Chung Bình Quân đi khỏi đó, Ngưng Sương đi tới chỗ hắn vừa đứng.
Cô ta nhìn về hướng Phó Thiên Thiên vừa đi khuất, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Cô ta đã nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ phấn khởi đến mức thở hổn hển của Chung Bình Quân khi nhìn thấy Phó Thiên Thiên ban nãy.
Nghe Bạch Khấu nói rằng Phó Thiên Thiên đã bị ăn bốn phát đạn trước khi mất tích, trên bụng còn có phát sóng trí mạng, cô ta còn mất rất nhiều máu.
Trong tình trạng đó mà Phó Thiên Thiên vẫn có thể sống sót.
Người đáng ra đã chết thì không nên xuất hiện trở lại trong thế giới của người sống.
Nếu một người đã không nên xuất hiện trong thế giới của người sống, đương nhiên là cô ta phải giúp người đó trở lại thế giới thuộc về mình rồi.
Nghĩ tới đây, Ngưng Sương căm ghét nhìn về phía nhà họ Phó.