Chương 390: Lời nói của cô là đang công kích cá nh n
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1466 chữ
- 2022-02-06 12:00:15
Vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên, Phó Linh Nguyệt đã khó chịu, tức giận đứng trước mặt cô.
Phó Thiên Thiên, bây giờ đã thi xong đại học rồi, buổi sáng không cần phải đi học nữa, chị gọi tôi dậy sớm làm gì?
Không có bài tập về nhà, không có bài kiểm tra trong kỳ nghỉ trước khi thi đại học.
Khoảng thời gian tươi đẹp như vậy, hằng ngày cứ ngủ một mạch đến sáng rồi tự nhiên thức dậy mới là cách mở đầu kỳ nghỉ đúng
dán.
Phó Thiên Thiên thờ ơ ngẩng đầu lên liếc nhìn Phó Linh Nguyệt, trong mắt thoáng có sự lạnh lùng khiến cho nhiệt độ vốn đang giữa mùa hè dường như cũng trở nên lạnh lẽo phần nào.
Cô nói:
Kế hoạch của một năm là (lập) vào mùa xuân, kế hoạch của một ngày là (lập) vào lúc bình minh.
Dành hết thời gian tốt đẹp để ngủ nướng, chẳng trách cô chỉ có thể đỗ vào trường đại học bình thường.
Những lời nói của Phó Thiên Thiên khiến mặt Phó Linh Nguyệt đỏ bừng.
Phó Thiên Thiên, chị là có ý gì? Chẳng phải tôi chỉ phát huy thất thường trong kỳ thi thôi sao, có đến mức để chị công kích tôi như vậy không?
Mặc dù những điều Phó Thiên Thiên nói là sự thật nhưng đó là đang công kích cá nhân.
Phát huy thất thường?
Phó Thiên Thiên nhếch môi cười giễu, nói trúng tim đen Phó Linh Nguyệt:
E rằng dù là với thành tích bình thường của cô, cũng chẳng thể nổi vào trường nào tốt đâu, nhỉ?
Phó Linh Nguyệt:
...
Từng từ Phó Thiên Thiên nói ra như đâm vào tim cô ta, hơn nữa từ sau còn độc ác hơn từ trước, quả là quá đáng! Cô ta muốn mắng chửi nhưng Phó Thiên Thiên bây giờ đang là học sinh giỏi xuất sắc của toàn thành phố, toàn tỉnh, thậm chí là của toàn quốc, thành tích của cô ta không thể bì được.
Nếu đánh nhau thì sao? Kỹ năng của Phó Thiên Thiên hiện giờ rất giỏi, cô ta không đánh lại được.
Thậm chí...
còn có thể bị đánh cho nhừ tử ngay khi cô ta vừa ra tay.
Tóm lại, Phó Linh Nguyệt chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nghiến răng và thầm chửi rủa Phó Thiên Thiên.
Sau khi khó khăn lắm mới đè nén được lửa giận, Phó Linh Nguyệt:
Chị gọi tôi dậy sớm như vậy, không phải là chỉ muốn châm chọc tôi thôi chứ? Có gì thì nói mau!
Phó Thiên Thiên lạnh nhạt:
Tất nhiên là tìm cô để thực hiện giao hẹn rồi.
Thực hiện giao hẹn? Giao hẹn gì?
Hôm qua, lúc ở Tập đoàn Phó thị, chẳng phải tôi đã nhắc cô rồi sao?
Phó Linh Nguyệt sực nhớ ra vụ đánh cược mà Phó Thiên Thiên nói đến, sắc mặt cô ta bỗng chốc trắng bệch.
Vụ đánh cược mà vốn dĩ cô ta có 100% khả năng thẳng đã bị Phó Thiên Thiên phá hỏng.
Nghĩ đến đây, Phó Linh Nguyệt tức điên.
Cô ta vốn tưởng rằng Phó Thiên Thiên đã chết, và cô ta không cần phải thực hiện thỏa thuận khi đánh cược nữa, kết quả là...
Công việc trong biệt thự đều có người giúp việc làm, tại sao tôi lại phải làm chứ?
Phó Linh Nguyệt không phục.
Phó Thiên Thiên nheo mắt cười lạnh lùng:
Ý cô là cô không muốn thực hiện giao hẹn?
Giọng nói có sự đe dọa và mùi nguy hiểm nồng nặc khiến Phó Linh Nguyệt thầm giật thót.
Không...
không phải.
Nếu đã không phải thì bắt đầu từ sáng hôm nay, cô quét dọn toàn bộ nhà cửa cho tử tế, không được nhờ người khác giúp.
Hơn nữa, cô phải dùng giẻ lau sạch từng ngóc ngách trong nhà.
Khi nào lau xong mới thôi.
Lau thì lau, chẳng phải chỉ là lau nhà thôi sao! Phó Linh Nguyệt nghĩ bụng.
Phó Thiên Thiên không thể để mắt đến cô ta suốt hai mươi tư giờ trong một ngày được.
Đến lúc đó, cô ta sẽ làm qua quýt cho có.
Khi có mặt Phó Thiên Thiên, cô ta sẽ ra vẻ làm cẩn thận.
Khi Phó Thiên Thiên đi khỏi, cô ta sẽ gọi người khác đến lau dọn thay mình, coi như là đã thực hiện giao hẹn.
Lúc đánh cược với Phó Thiên Thiên, cô ta cũng không ngờ rằng mình sẽ thua, vì thế cô ta mới đồng ý đánh cược.
Cô ta là viên minh châu trên tay Tổng giám đốc Tập đoàn Phó thị, sao có thể thật sự đi làm công việc nhà vừa bẩn vừa mệt đó được? Phó Linh Nguyệt vừa nói dứt lời, Phó Thiên Thiên liền vỗ tay.
Hai người đàn ông lực lưỡng, mặt mày lạnh tanh đi từ ngoài cửa vào.
Mợ chủ!
Hai vệ sĩ nhà họ Bùi cung kính khom người với cô.
Trông mặt mũi hai người này hơi dữ tợn nên khi nhìn thấy họ, Phó Linh Nguyệt vô thức lùi lại hai bước.
Ừ.
Phó Thiên Thiên đứng dậy, giới thiệu với Phó Linh Nguyệt:
Bắt đầu từ hôm nay, hai người này sẽ thay phiên nhau giám sát cô lau dọn nhà và phản hồi tin tức cho tôi bất cứ lúc nào, để đề phòng cô nước đục thả
câu.
Nghe cô nói xong, Phó Linh Nguyệt lập tức ngây người.
Cô ta lắp bắp chỉ vào hai người ở trước mặt:
Chị nói cái gì? Chị bảo sẽ cho hai người họ giám sát tôi?
Tôi không thể nhìn cô suốt hai mươi tư giờ trong một ngày được.
Nếu cô làm bừa thì sao tôi có thể nhìn thấy được? Vì sự công bằng của vụ đánh cược giữa hai chúng ta, tôi đã đặc biệt mài hai người từ đội vệ sinhà họ
Bùi đến để chuyên giám sát cô.
Phó Linh Nguyệt:
...
.
Tôi chẳng phải là phạm nhân, chị bảo hai người này đến giám sát tôi thì mặt mũi cô Hai của nhà họ Phó tôi đây để ở đâu?
Phó Thiên Thiên đáp với vẻ kiên quyết:
Tôi mặc kệ mặt mũi của cô để ở đâu, cứ quyết định như vậy đi.
Nếu cô dám lười biếng...
Cô liếc xéo cô ta rồi nói tiếp:
Thì tự gánh lấy hậu quả!
Nói đoạn, cô đi ra khỏi biệt thự.
Ngay sau khi Phó Thiên Thiên rời đi, Phó Linh Nguyệt tức tối ngồi phịch xuống ghế sofa.
Còn hai người vệ sĩ đứng trước mặt cô ta như thể hai cây cột.
Phó Linh Nguyệt tức giận ngồi đó, vẫn không có bất cứ hành động nào.
Khoảng hai mươi phút sau, một người trong số họ lạnh lùng nhắc:
Cô Hai Phó, mời cô bắt đầu quét dọn ngay bây giờ.
Lời nói của anh ta khiến cơn giận của Phó Linh Nguyệt lên đến đỉnh điểm.
Giục cái gì mà giục, các anh chẳng qua chỉ là con chó của Phó Thiên Thiên chứ không phải con chó của tôi, đừng sủa loạn trước mặt tôi.
Cút ra ngoài!
Sắc mặt của hai vệ sĩ hơi thay đổi.
Một người nhìn Phó Linh Nguyệt với vẻ đe dọa:
Nếu bây giờ cô Hai Phó không bắt đầu thì chúng tôi sẽ gọi điện cho mợ chủ ngay lập tức.
Phó Linh Nguyệt giận dữ nhảy dựng lên, vừa định chửi tiếp thì chợt nghĩ đến khuôn mặt của Phó Thiên Thiên, sự kiêu ngạo của cô ta liền tắt ngúm.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người trước mặt:
Giục gì mà giục, từ lúc thức dậy đến giờ tôi còn chưa ăn cơm đây.
Cũng phải để cho tôi ăn cơm trước đã rồi hãy lau dọn chứ?
Phó Thiên Thiên khốn kiếp! Cô ta sẽ ghi nhớ món nợ này! Cuối cùng, Phó Linh Nguyệt chỉ có thể cam chịu số phận, đi ăn cơm, sau đó bắt đầu làm việc.
Phó Thiên Thiên đang trên đường đến quân khu thì nhận được ảnh Phó Linh Nguyệt đang mắm môi mắm lợi lau chùi sàn nhà do vệ sĩ nhà họ Bùi gửi vào điện thoại di động.
Khóe miệng cô hài lòng nhếch lên.
Cô không hề có một chút cảm thông nào đối với Phó Linh Nguyệt.
Với tính cách trước đây của cô, nếu Phó Linh Nguyệt ba lần bốn lượt khiêu khích, còn đưa cô vào tình thế nguy hiểm, thậm chí đe dọa đến tính mạng của cô thì cô đã
xử
cô ta từ lâu rồi.
Tuy nhiên, dù sao cô ta cũng là em gái của nguyên chủ Phó Thiên Thiên, có quan hệ máu mủ với cô ấy.
Chưa kể mỗi khi cô muốn ra tay với Phó Linh Nguyệt, cơ thể cô đều có một phản ứng trực tiếp, muốn cô mềm lòng với cô ta.