• 360

Chương 391: Theo dõi


Phó Thiên Thiên nhìn ra sau xe qua gương chiếu hậu.

Tài xế là một người đàn ông xa lạ mà cô không hề quen biết.

Cô khẽ cau mày.

Lúc này xe của cô vừa khéo chuẩn bị dừng trên làn đường đi thẳng, cô đột nhiên hô to:
Đổi hướng, rẽ trái ở ngã tư phía trước!
Tuy tài xế không biết Phó Thiên Thiên có ý gì nhưng vẫn lập tức chuyển làn sang làn rẽ trái.

Đúng lúc đèn xanh ở hướng rẽ trái bật sáng, anh ta liền rẽ trái và phóng đi.

Sau khi xe của cô rẽ ngoặt, chiếc xe đằng sau vốn định dừng lại ở làn đường thẳng đã tức tốc rẽ trái theo cô.

Ha ha, theo dõi cô ư? Phó Thiên Thiên nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, trong mắt cô lóe lên sự nham hiểm.

Nếu bọn họ đã muốn chết, vậy thì đừng trách cô.

Cô lặng lẽ ngồi trên xe, để mặc cho tài xế lái xe về phía trước.

Sau khi tài xế cho xe rẽ phải, chẳng mấy chốc chiếc xe đã trở lại làn đường ban đầu.

Lúc đi ngang qua một ngã tư, tài xế đột nhiên nói:
Cô ơi, đường phía trước sẽ hơi tắc, tôi chạy xe vòng qua đường nhỏ, như thể sẽ nhanh hơn.
Phó Thiên Thiên nhìn con đường thông thoáng với vài chiếc xe ở phía trước, cười khẩy một tiếng rồi lạnh lùng nhếch môi:
Được.
Vẻ mặt của tài xế thoáng nhẹ nhõm.

Sau khi Phó Thiên Thiên trả lời, anh ta liền lái xe vào con đường nhỏ bên phải.

Tài xế rất thông thuộc địa hình, sau khi cho xe chạy vào đường nhỏ lại tiếp tục lái trên con đường quanh co và chật hẹp san sát những tòa chung cư cũ.

Người đi đường cũng càng lúc càng thưa thớt.

Cuối cùng, tài xế lái xe vào một con hẻm rồi dừng lại.

Thấy Phó Thiên Thiên ngồi trên ghế sau chợp mắt, anh ta hơi ngạc nhiên.

Lúc này, một vài bóng người bỗng nhiên xông ra từ bốn phương tám hướng, lập tức bao vây chiếc xe.

Thấy đồng bọn của mình đã tới, tên tài xế lộ vẻ mặt dữ tợn.

Phó Thiên Thiên từ từ mở mắt, tài xế nở nụ cười u ám và nói:
Cô à, đã đến nơi, cô phải xuống xe rồi.
Phó Thiên Thiên nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh và nhóm đàn ông hung hãn bên cạnh xe, khóe miệng lạnh lùng cong lên.


Chỉ có mấy người chúng mày thôi mà định đối phó với tao sao?
Giọng điệu của cô đầy mỉa mai, thậm chí còn có phần khinh thường.

Tài xế cũng nhìn cô với vẻ khinh địch.

Cô gái này thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, dù biết chút võ vẽ thì đã sao? Sau khi xuống xe, hắn mở cửa sau xe hàng muốn kéo cô ra.

Tuy nhiên, trước khi tay của tên tài xế chạm vào người mình, cô bất ngờ tung chân đá bay hắn ra ngoài.

Hắn đập mạnh lưng vào tường rồi ngã xuống đất.

Khoảnh khắc tên tài xế bị đá bay, đồng bọn của hắn đứng ở bên cạnh đều sửng sốt, sau đó nhìn chòng chành vào cô gái trên xe.

Cô từ từ bước xuống xe với đôi giày thể thao, quần thể thao, áo len, tóc dài buộc đuôi ngựa và khuôn mặt xinh đẹp.

Rõ ràng chỉ là một cô gái có dáng vẻ của học sinh trung học, nhưng cả người lại toát ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám đối mặt.

Bởi vì vừa rồi cô đã đá bay đồng bọn của chúng nên khi nhìn cô, trong mắt chúng đều thoáng có sự e dè.

Đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của Phó Thiên Thiên quét qua những người xung quanh, hai tay nhẹ nhàng siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, khớp ngón tay vì dùng sức mà phát ra tiếng răng rắc rất đáng sợ.


Tao đang vội, cho nên...

chúng mày cùng xông lên luôn đi.
Phó Thiên Thiên dửng dưng nói.

Sau đó gót chân của cô nhẹ nhàng xoay 45 độ trên mặt đất, cơ thể đã bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Mấy người xung quanh liếc nhìn nhau rồi đồng thời tung đòn tấn công.

Phó Thiên Thiên bình tĩnh nghiêng người sang bên để tránh đòn của một trong số chúng và nắm lấy một cánh tay vượt qua mặt mình.

Cái chân dẻo dai của cô thình lình đá mạnh lên trên.

Chân này vừa tiếp đất, chân kia liên đá mạnh vào ngực kẻ đó, đá hắn văng ra.

Lúc bị đá bay, hăn và vào một người khác, cả hai cùng lúc ngã nhào xuống đất.

Những kẻ phía sau nhân cơ hội lao đến.

Phó Thiên Thiên nhẹ nhàng khuỵu người xuống rồi xoay người tại chỗ, đá trúng cầm một tên khiến hắn bay ra ngoài.

Sau đó, cô nhanh chóng xoay người lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, va chạm mạnh với năm đầm của người phía sau.

Kẻ đã đấm Phó Thiên Thiên ỷ vào nắm đấm của mình rất mạnh nên hắn nghĩ rằng khi cú đấm này đánh trúng Phó Thiên Thiên, dù cô không bị lùi về sau thì nó cũng sẽ phế bỏ cánh tay của cô.

Ai ngờ khi nắm đấm của hắn vừa đập vào Phó Thiên Thiên, hắn liền cảm thấy nắm tay của mình như đâm vào bức tường sắt.

Cùng với âm thanh chói tai, nắm đấm của hắn đã bị Phó Thiên Thiên dùng sức ép về.

Cánh tay của hắn tê rần vì sự va chạm của hai cú đấm vừa rồi.

Phát hiện nắm đấm của Phó Thiên Thiên quá mạnh, cuối cùng hắn mới nhận ra là mình đã khinh địch.

Phó Thiên Thiên quét mắt nhìn những kẻ ngã xuống xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào kẻ đã vung nắm đấm vào cô.

Những kẻ khác đều là đồ vô dụng, chỉ có tài nghệ của kẻ này là còn có chút đáng xem.

Cô thích thú nắm chặt tay và khẽ cử động cổ tay.

Người đàn ông kia hơi nheo mắt lại.

Mặc dù Phó Thiên Thiên chỉ nhẹ nhàng xoay cổ tay nhưng hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của nắm đấm đó.

Hắn không dám tiếp tục khinh địch mà lại tấn công cô lần nữa.

Lần này, hắn nghiên chặt răng, dồn hết sức tung cú đấm.

Hắn ỷ vào thực lực hơn người của mình.

Mà cú đấm của một cô gái, dù có mạnh hơn đi nữa thì có thể ghê gớm đến đâu?

Phó Thiên Thiên thấy nắm đấm của người đàn ông lại vung về phía mình, khóe miệng cô giễu cợt nhếch lên.

Dám sử dụng cùng một chiều những hai lần? Cô mang vẻ mặt thoải mái, dứt khoát siết tay thành nắm đấm, thình lình đón cú đấm của người đàn ông.

Vào lúc hai nắm đấm đập nhau, một loạt tiếng xương giòn tan vang lên.

Đó là...

tiếng xương gãy vụn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.