• 360

Chương 407: Ai bảo cô là vợ của anh chứ?


Bùi Diệp đứng dậy, vừa định đè Phó Thiên Thiên xuống giường lần nữa thì lại bị cô đá mạnh một phát vào bụng.

Cú đá bất ngờ này khiến Bùi Diệp đập mạnh vào bức tường phía sau, đau đến mức nội tạng của anh gần như xoắn cả lại.

Bùi Diệp ôm cái bụng đau đớn, nhe răng há miệng vì không chịu nổi.

Thấy Phó Thiên Thiên đang nhìn mình với vẻ mặt đầy phòng bị, Bùi Diệp nghĩ thầm: Có một cô vợ vừa hung dữ vừa bạo lực như thế này, không biết là họa hay phúc.

Nhưng cô vợ này là do chính anh chọn, anh đều phải chịu đựng cho dù là phúc hay họa.

Ai bảo cô là vợ của anh chứ? Đã có hai bài học thất bại, Bùi Diệp ngoan ngoãn hơn rất nhiều trong thời gian còn lại.

Trước khi rời đi, anh bỗng nói:
Phải rồi, lão Đại và lão Tam đều muốn gặp em.

Ngày mai em có thời gian không?
Phó Thiên Thiên nhíu mày suy nghĩ.

Lão Đại và lão Tam là hai người đàn ông mà cô đã gặp trong câu lạc bộ lần trước thì phải.

Bùi Diệp từng kể với cô, hình như là một người họ Trang, một người họ Đường.

Và người họ Đường còn lôi kéo Bùi Diệp đến câu lạc bộ để uống rượu trong khi anh đang bị viêm dạ dày.

Phó Thiên Thiên vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nếu Bùi Diệp đã có lời với cô, chứng tỏ anh rất coi trọng hai người bạn này.


Mấy giờ ngày mai?

Tối mai.
Phó Thiên Thiên ngẫm nghĩ kỹ càng.

Hai ngày nữa cô mới chính thức vào quân khu nên cô vừa vặn rảnh rỗi trong hai ngày tới.

Thể là cô gật đầu:
Được.
Bùi Diệp mỉm cười, nói:
Vậy chiều mai anh gọi điện cho em rồi đón em tới chỗ hẹn.

Ừm.


Sáng hôm sau, Phó Thiên Thiên đến tập luyện cùng đội vệ sĩ nhà họ Bùi như mọi khi.

Nói là cùng tập luyện, nhưng trên thực tế thì vai trò của cô tương đương với huấn luyện viên trong đội vệ sĩ.

Cô dạy họ cách nâng cao khả năng một cách nhanh chóng và hiệu quả hơn.

Sau khóa huấn luyện đặc biệt của Phó Thiên Thiên, thực lực của đội viên trong đội vệ sĩ đều tăng lên rõ rệt.

Trong thời gian Phó Thiên Thiên nghỉ ngơi, Phó Tâm Sênh đi đến và đưa khăn lông, nước uống cho cô.

Phó Thiên Thiên uống trà trước rồi mới cầm khăn lau mồ hôi trên mặt.

Sau đó, Phó Tâm Sênh nhận lấy khăn mà cô đưa cho rồi đứng bên cạnh cô, cùng xem quá trình huấn luyện của đội vệ sĩ.

Nhìn các thành viên của đội vệ sĩ luyện tập nghiêm chỉnh, Phó Tâm Sênh cười hỏi:
Chị Thiên Thiên, không phải chị định huấn luyện đội vệ sĩ nhà họ Bùi thành lính đặc chủng của đội đột kích Hắc Ưng đấy chứ?
Phó Thiên Thiên nhướng mày, hỏi ngược lại:
Sao lại không?
Phó Tâm Sênh cười đáp:
Chỉ cần anh Bùi không có ý kiến, em làm sao có thể có ý kiến ý cơ chứ?
Khi nhắc đến Bùi Diệp, vẻ mặt Phó Thiên Thiên trở nên dịu dàng hơn đôi chút.

Cô liếc nhìn Phó Tâm Sênh đang ở bên cạnh, thấy sự hân hoan trong mắt cô ấy khi nhìn các thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi.

Như nghĩ đến điều gì đó, cô bước tới và bảo mọi người dừng việc luyện tập.

Các thành viên của đội vệ sĩ đứng xếp thành hàng trước mặt cô một cách bài bản đâu ra đấy.


Tiếp theo, tôi muốn kiểm tra kết quả luyện tập của các anh.
Vừa nghe thấy vậy, ai nấy đều sợ rụt cổ.

Có một thành viên can đảm lên tiếng:
Mợ chủ, tài nghệ của mợ thực sự quá lợi hại, chúng tôi không thể đánh lại cô.

Cho dù thực lực của chúng tôi có tăng lên thì e rằng cũng không đỡ nổi hai đòn của cô đâu.

Đúng vậy, đúng vậy.

Chúng tôi có tiến bộ thêm nữa, gặp phải cô thì vẫn là tép riu thôi.
Lúc này, các thành viên khác cũng bắt đầu phụ họa.

Mọi người đều nhất trí cho rằng kỹ năng của Phó Thiên Thiên quá giỏi.

Đừng nói là bọn họ, lần trước Thạch Kiều so tài với Phó Thiên Thiên cũng đã bại trận.

Đội trưởng của bọn họ mà còn thua thê thảm như vậy, thì càng khỏi phải nói đám cấp dưới như bọn họ.

Hơn nữa, trong mấy ngày nay, bọn họ bị hành hạ dã man dưới tay có thể như này cũng đã đủ đau nhức rồi.

Bọn họ rất biết tự lượng sức mình.

Thấy các thành viên đều sợ hãi nhìn mình, Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi:
Ai nói các anh phải đánh với tôi?
Các thành viên đội vệ sĩ ngạc nhiên.


Mợ chủ, không đánh với mợ...

thì đánh với ai?


Hôm nay Thạch Kiều và Trịnh Tiên, một người dẫn đội đi theo bảo vệ Bùi Diệp, một người dẫn đội đi theo bảo vệ Bùi Nguyên.

Không có người nào đặc biệt có thực lực ở đây.

Phó Thiên Thiên chợt nhìn Phó Tâm Sênh đang ở phía sau:
Để Tâm Sênh đến đánh với các anh.
Phó Tâm Sênh chỉ vào mũi mình, nói với vẻ không dám tin:
Cái gì? Em ạ?
.

Phó Tâm Sênh vẫn luôn làm chân sai vặt trong đội vệ sĩ nhà họ Bùi mấy ngày nay và chưa bao giờ so đầu với bất cứ ai.

Vì vậy, không ai biết thực lực của cô ấy, chỉ nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người làm việc vặt bình thường.

Bây giờ nghe thấy Phó Thiên Thiên nói rằng muốn bọn họ đấu với Phó Tâm Sênh, người nào người nấy đều tưởng là cô đang nói đùa.


Mợ chủ, sao mợ có thể bảo chúng tôi đánh với Tiểu Phó chứ? Trông Tiểu Phó yếu ớt không chịu nổi gió thế kia, nếu chúng tôi không cẩn thận đâm chết cậu ấy thì phải làm sao?

Đúng thế, lỡ chết người thì không hay đâu.

Nếu bảo chúng tôi đánh với Tiểu Phó, chi bằng bảo chúng tôi đánh với cô.

Vì có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Sau khi nghe bọn họ thảo luận, Phó Thiên Thiên nhìn Phó Tâm Sênh với vẻ mặt thích thú:
Tâm Sênh, thế nào? Em có muốn đánh với họ không?
Sau khi nghe thấy những lời coi thường mình của các thành viên trong đội vệ sĩ, lòng Phó Tâm Sênh đã dâng trào, vũ trụ nhỏ cũng nhanh chóng bùng nổ.

Một thoáng tinh quái hiện lên trên khuôn mặt vui tươi đáng yêu của cô ấy:
Tất nhiên là muốn ạ.

Nếu em mà không đánh thì chẳng phải rất mất mặt sao?
Phó Thiên Thiên nhíu mày, nhìn vẻ mặt phấn chấn của Phó Tâm Sênh:
Hãy nhớ, họ đều là thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi và là người vô tội.

Lát nữa khi em ra tay thì nhẹ nhàng nhé.
Phó Tâm Sênh vỗ ngực bảo đảm:
Chị Thiên Thiên, chị cứ yên tâm, em biết chừng mực mà.

Nói sao thì anh Bùi cũng là ân nhân cứu mạng của em, em sẽ không để anh ấy khó xử đâu.
Bề ngoài của Phó Tâm Sênh ngây thơ, đáng yêu, nhưng nội tâm cô ấy rất tinh tế, cư xử cũng rất chín chắn.

Nếu cô ấy đã bảo đảm thì đương nhiên là sẽ làm được.

Sau đó, Phó Tâm Sênh mỉm cười tiến lên trước, đứng trước mặt các thành viên của đội vệ sĩ, mỉm cười nhìn bọn họ với ánh mắt khiêu khích:
Ai lên trước đây?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.