Chương 471: Sống thế giới hai vợ chồng
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1327 chữ
- 2022-02-10 01:00:46
Bùi Diệp:
...
Trong lúc hai người nói chuyện, Chân Dương đã rửa mặt xong và ngoan ngoãn đứng trước mặt họ, tuy nhiên cậu vẫn cầm chặt chiếc thẻ công tác của Chân Bồ Thông:
Chị Phó, anh Bùi, em đi nghỉ trước đây ạ.
Phó Thiên Thiên nói:
Em đi đi.
Nhìn Chân Dương đi vào phòng ngủ của mình và Phó Thiên Thiên, sau đó nằm lên giường lớn của hai người họ, khóe miệng Bùi Diệp cứng đờ.
Khó khăn lắm anh và Phó Thiên Thiên mới có không gian riêng, nhưng bây giờ...
bỗng nhiên lại có thêm một cái bóng đèn
to đùng thể kia, trong lòng anh sao có thể chấp nhận được? Vẻ mặt Bùi Diệp thật khó diễn tả bằng lời.
Thiên Thiên à, em sẽ không nói với anh là cậu ấy còn phải ngủ cùng phòng với chúng ta đấy chứ?
Vâng.
Bùi Diệp:
...
Nhưng cậu ta đang ngủ trên giường, vậy hai chúng ta ngủ ở đâu?
Phó Thiên Thiên chỉ lên giường.
Anh ngủ cùng với Tiểu Dương.
Sau đó cô chỉ về phía ghế sofa:
Tôi ngủ trên sofa.
Bùi Diệp:
...
Làm gì có chuyện đàn ông ngủ trên giường, để phụ nữ ngủ trên sofa? Chỉ là, anh không thể để Phó Thiên Thiên ngủ cùng Chân Dương được.
Khi Bùi Diệp nhìn về phía giường lớn, hai mắt anh bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Anh nhất định phải tìm cách đuổi cậu nhóc kia ra khỏi phòng, để anh và cô sống thế giới hai vợ chồng.
Khi Chân Dương ngủ trên giường, Phó Thiên Thiên nằm nghỉ ngơi trên sofa, Bùi Diệp cử người đi lo liệu hậu sự cho ba mẹ Chân Dương.
Suy cho cùng, Chân Bồ Thông cũng là Phó chủ tịch Ủy ban thường vụ, việc ông ta từ trần đã gây nên chấn động.
Có điều, do thân phận đặc biệt của ông ta, cộng thêm nguyên nhân cái chết rất kỳ lạ nên Bùi Diệp đã có sự chuẩn bị trước.
Anh chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng Chân Bộ Thông và vợ ông ta đã đột ngột qua đời vì bạo bệnh.
Bởi Chân Bồ Thông cũng tham gia cuộc gặp mặt với phái đoàn nước W, do đó, để bày tỏ lòng tiếc thương, phái đoàn nước W đã hoãn hành trình đến tham quan căn cứ bí mật để tới chia buồn với gia đình ông ta.
Và vì lời dặn dò lúc lâm chung của Chân Bổ Thông nên tang lễ của ông ta không tổ chức rình rang mà chỉ làm một linh đường nhỏ để người thân, bạn bè và các quan chức đến chia buồn.
Hai ngày sau, vợ chồng Chân Bộ Thông được an táng tại một nghĩa trang.
Sau khi hai vợ chồng ông ta được chôn cất, Chân Dương theo Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên về khách sạn, lúc đó đã là xế chiều.
Một chiếc xe ô tô màu đen đỗ cách cổng nghĩa trang không xa.
Những người ngồi trong xe nhìn xe của Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đi xa dần.
Tất nhiên, bọn chúng cũng đã nhìn thấy Chân Dương ngồi trên chiếc xe đó.
Cậu ôm di ảnh của ba mẹ mình với vẻ mặt vô cùng đau buồn.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau chiếc xe ô tô màu đen, có một vết sẹo rõ ràng trên mặt.
Ánh mắt hắn lóe lên sát khí lạnh lẽo khi nhìn Chân Dương ôm di ảnh và ngồi lên xe rời đi.
Sau khi xe của mấy người Bùi Diệp biến mất, gã đàn ông ngồi bên cạnh người đàn ông mặt sẹo nhìn hắn với vẻ khó xử.
Anh Đao, thằng nhãi con kia đang ngồi trên xe Bùi Diệp, e là...
Người đàn ông mặt sẹo được gọi là anh Đao liền khịt mũi:
Sợ cái gì? Chúng ta đã sợ ai bao giờ chưa?
Anh Đao, những người khác thì không sao, nhưng Bùi Diệp là Tổng giám đốc của Tập đoàn Bùi thị, là người đứng đầu gia tộc họ Bùi ở Vân Thành.
Nếu động vào anh ta thì chúng ta sẽ là kẻ thù của Tập đoàn Bùi thị và gia tộc họ Bùi.
Người đàn ông mặt sẹo lại hừ nhạt một tiếng:
Gia tộc họ Bùi gì chứ, tạo không quan tâm rốt cuộc hắn là gia tộc gì, tạo chỉ biết, tạo nhất định phải thịt thằng nhãi con kia!
Hắn tưởng chừng như sắp tức chết đến nơi.
Dị năng của Chân Bộ Thông giao cho hắn chỉ tồn tại trong hai ngày đã biến mất.
Tuy rằng hắn cũng đã dùng năng lực đó làm được rất nhiều việc, nhưng chỉ có hai ngày, thật sự là quá ít.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới phát hiện ra là Chân Bộ Thông đã
giở trò
khi giao năng lực của mình ra.
Nếu Chân Bồ Thông đã dám giở trò với hắn, vậy thì đừng trách hắn không khách sáo mà ra tay với con trai ông ta.
Cho dù Chân Bộ Thông đã tìm người nhà họ Bùi gì đó làm chỗ dựa cho con trai mình thì đã sao? Hắn vẫn sẽ băm thấy con trai ông ta thành nghìn mảnh, bất kể chỗ dựa đó là ai.
Thấy người đàn ông mặt sẹo khăng khăng làm theo ý mình, gã ngồi bên cạnh hắn lại khuyên nhủ lần nữa:
Anh Đao, Bùi Diệp thật sự rất khó đối phó, thôi bỏ đi anh ạ! Huống hồ, vì giết một đứa trẻ mà phải trở thành kẻ thù của gia tộc họ Bùi, không đáng đâu.
Trong mắt tạo, không có gì đáng hay không đáng hết.
Tao chỉ biết là ngày nào mà thằng nhãi kia còn chưa chết thì tao còn khó chịu ngày đó.
Nếu chúng mày sợ thì đừng theo tao nữa.
Anh Đao, em không có ý đó, chẳng qua là em...
Nếu không có ý đó thì đừng nói nữa.
Ý tao đã quyết, tạo nhất định phải giết thằng nhãi kia!
Người đàn ông mặt sẹo nhìn chòng chọc theo hướng chiếc xe của nhóm người Bùi Diệp rời đi.
Trong một quán trà gần khách sạn, một người đàn ông vội vã chạy vào một phòng riêng của quán.
Người đàn ông mặt sẹo và một tên đồng bọn đang ngồi trong gian phòng này.
Thấy người nọ bước vào, người đàn ông mặt sẹo liền đặt cốc trà xuống và nhìn người vừa đến:
Thế nào? Điều tra sao rồi?
Anh Đao, đã tra được rồi.
Người nọ ngồi luôn xuống bên cạnh người đàn ông mặt sẹo rồi cầm một cái cốc không ở trên bàn, tự rót cho mình cốc trà, sau đó mới nói tiếp:
Em vừa mới nghe ngóng được tin tức, tối nay Bùi Diệp sẽ tham gia yến tiệc tại sảnh quốc yến và chỉ để lại một vài thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi ở lại khách sạn để bảo vệ an toàn cho vợ anh ta.
Anh ta hào hứng nói:
Anh Đao, theo như em biết, nếu muốn ra tay thì tối nay chính là cơ hội tốt nhất.
Nghe anh ta nói vậy, đối con người của người đàn ông mặt sẹo khẽ chuyển động.
Hắn cầm cốc trà lên nhấp một ngụm:
Tin tức này của mày có đáng tin không?
Thật 100% và hoàn toàn đáng tin.
Em vừa mới nghe người trong đội vệ sĩ nhà họ Bùi nói mà, không phải giả đầu.
Hơn nữa, bên chính phủ còn cử xe đến đón rồi kìa.
Bùi Diệp sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.
Người đàn ông mặt sẹo nhếch khóe môi thành nụ cười tàn nhẫn:
Nếu đã như thế thì chúng ta sẽ hành động vào tối nay.
Nhớ để lại thằng nhãi kia cho tao.
Tao nhất định phải tự tay xử nó.
Vâng!
Người đàn ông mặt sẹo lại uống hai hớp trà nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện tối nay, máu trong người hắn đã sắp sôi trào đến nơi.