• 360

Chương 472: Bất kể nghe thấy tiếng gì cũng không được phép ra khỏi phòng ngủ


Lúc anh đi ra thì nhìn thấy Phó Thiên Thiên đang nằm ngủ trên sofa.

Hai ngày nay, ban ngày cô phải trông chừng Chân Dương ở linh đường, buổi tối thì đến quân khu, thời gian nghỉ ngơi cực kỳ ít ỏi nên cô cũng đã rất mệt.

Bùi Diệp thở dài rồi lấy ra một chiếc chăn mỏng, đắp lên người cô.

Phó Thiên Thiên đang say giấc bỗng cảm nhận được có người bèn túm lấy cổ tay người đó theo bản năng.

Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy là Bùi Diệp đang đắp chăn cho mình, cô thở phào một hơi.


Thì ra là anh.
Cô cựa quậy, muốn đứng lên.

Bùi Diệp ấn bả vai cô:
Mấy ngày nay em đã mệt mỏi quá rồi, nghỉ ngơi một lát đi.
Phó Thiên Thiên thu tay về.

Thấy Bùi Diệp ăn mặc chỉnh tề, cô hỏi:
Anh sắp đi đâu à?

Anh có việc phải ra ngoài xã giao, sẽ về nhanh thôi.
Bùi Diệp xoa dịu cô:
Em với Chân Dương cứ ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ cho người canh gác ngoài cửa.
Phó Thiên Thiên gật đầu:
Vâng.
Bùi Diệp đắp chiếc chăn mỏng lên người cô:
Em mau ngủ đi!
.

Phó Thiên Thiên nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Thấy cổ thiếp đi lần nữa, Bùi Diệp khẽ nhếch khóe miệng rồi rời khỏi phòng.

Anh đã để lại Trịnh Tiên và một đội vệ sĩ của nhà họ Bùi canh gác bên ngoài.

Chín giờ tối.

Phó Thiên Thiên vẫn đang ngủ trong phòng khách.

Vì rèm cửa sổ đã được kéo kín mít nên trong phòng tối đen, giơ tay không nhìn thấy ngón.

Khi đang say giấc, Phó Thiên Thiên bỗng cảm thấy khó chịu trong người, cô vô thức muốn dùng giác quan thứ sáu để tìm hiểu xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng ngay khi cô định sử dụng giác quan thứ sáu thì đầu óc lại khó chịu.

Cảm giác này khiến cô chợt giật mình tỉnh giấc.

Là những người đó đến! Bọn chúng đến đây, 80-90% là vì Chân Dương.

Còn nhanh hơn dự đoán của cô.

Bọn chúng thật sự biết chọn thời điểm, lại chọn đúng lúc Bùi Diệp không có ở trong khách sạn, có lẽ là đã có kế hoạch từ trước.

Chung quy thì trong đoàn của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp là người có thân phận đặc biệt và có năng lực mạnh nhất trong mắt hầu hết mọi người.

Còn cô chỉ là một cô gái yếu ớt, mà những cô gái yếu ớt luôn bị người ta không coi ra gì.

Phó Thiên Thiên đứng dậy, đi về phía cửa.

Mặc dù cả căn phòng tối thui nhưng đôi mắt Phó Thiên Thiên như có năng lực nhìn được trong đêm nên cô vẫn nhìn thấy lờ mờ.

Sau khi mở cửa ra, Trịnh Tiên đứng ngoài cửa lập tức đi tới, cung kính chào:
Mợ chủ, cô có chuyện gì muốn sai bảo?


Phó Thiên Thiên khẽ nhếch môi:
Các anh đến chỗ lối ra an toàn chờ ở đó.

Lát nữa, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng tới đây.


Trịnh Tiên:
...
Ý cô là gì?
Mợ chủ, chúng tôi vâng lệnh của cậu chủ bảo vệ cô.

Nếu chúng tôi rời đi, chẳng phải sự an toàn của cô...

Anh yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.



Nhưng...

Đây là mệnh lệnh.

Hơn nữa...
Phó Thiên Thiên cười đầy ẩn ý:
Nếu các anh ở lại đây, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi.
Trịnh Tiên:
...


Nhìn nụ cười trên mặt Phó Thiên Thiên, Trịnh Tiên bỗng cảm thấy lòng tê dại.

Đây là nụ cười của cô trước khi muốn hành hạ người khác.

Tốt nhất là đừng trêu chọc có những lúc này, nếu không chắc chắn sẽ bị cô tra tấn rất thê thảm.

Nghe Phó Thiên Thiên nói vậy, nét mặt Trịnh Tiến hơi do dự.

Cô nói như thế có nghĩa là cô đã lường trước được sẽ gặp nguy hiểm.

Nếu đến lúc đó cô thật sự có chuyện gì thì họ phải ăn nói thế nào với Bùi Diệp đây? Lúc này Phó Thiên Thiên đã bực mình:
Tôi bảo các anh rời khỏi đây ngay lập tức!
Trịnh Tiên bất lực nhìn cô:
Vâng!


Phó Thiên Thiên nhìn anh ta dẫn theo người của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đi về phía cửa an toàn.

Bấy giờ cô mới hài lòng quay vào phòng rồi đi thẳng đến phòng ngủ.

Cuộc trò chuyện của cô và Trịnh Tiên khi nãy đã đánh thức Chân Dương.

Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên bóng dáng của Chân Dương đã mơ màng tỉnh lại và ngồi dậy dụi mắt.


Chị Phó, có chuyện gì xảy ra ạ?
.

Phó Thiên Thiên ngồi xuống bên mép giường, đẩy Chân Dương nằm lại xuống giường rồi đắp chăn cho cậu.


Chân Dương, bây giờ đã muộn rồi, em cứ ở đây ngủ thật ngon nhé.
Cô nghiêm túc nhìn cậu:
Chân Dương, em tin chị không?
Chân Dương gật đầu:
Em tin chị.
Phó Thiên Thiên mỉm cười nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu:
Nếu đã như vậy, giờ chị nói với em này.

Lát nữa chị có việc phải làm nên em đợi ở trong phòng, đừng ra ngoài.

Em cứ ngủ thật ngon, bất kể nghe thấy tiếng động gì cũng không được ra khỏi phòng ngủ, nghe chưa?
Mặc dù Chân Dương không hiểu Phó Thiên Thiên nói gì, nhưng nếu cô đã dặn thì cậu vẫn nên ngoan ngoãn gật đầu, đáp:
Vâng ạ.

Được rồi, em ngủ tiếp đi.
Chân Dương vâng lời nhắm mắt lại.

Sau khi cậu bé nhắm mắt, Phó Thiên Thiên mới đi ra khỏi phòng ngủ, đồng thời tiện tay khóa cửa phòng ngủ lại.

Cô trở lại phòng khách, lại nằm xuống sofa lần nữa, đắp tấm chăn mỏng mà Bùi Diệp đã chuẩn bị cho cô trước đó rồi ngủ.

Khoảng mười phút sau, có bổn bóng người chầm chậm tiến đến trước cửa phòng khách sạn.

Một người đàn ông đứng sau người đàn ông mặt sẹo lấy làm lạ:
Quái lạ!
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng liếc anh ta:
Cái gì quái lạ?

Chẳng phải Bùi Diệp đã để lại một đội vệ sĩ ở đây canh gác cho vợ anh ta sao? Sao lúc này không có ai ngoài cửa? Hơn nữa lúc chúng ta đến cũng không nhìn thấy họ rời đi.
Người đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở trước mặt với ánh mắt toát ra sát khí:
Thì sao?


Thấy người đàn ông mặt sẹo định mở cửa ra, người sau lưng hắn đã có nghi ngờ ban nãy bèn đặt tay lên vai hắn:
Anh Đao, chúng ta quan sát thêm lúc nữa, để chắc chắn không có nguy hiểm rồi hãy vào.

Tao mà sợ một đứa con gái thối tha sao?
Nói rồi, hắn lấy tấm thẻ vạn năng mở cửa phòng ra.

Còn ba người theo sau hắn thì một người ở lại ngoài cửa canh gác, hai người còn lại theo hắn đi vào phòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.