• 360

Chương 492: Nhân cách của cậu vốn chẳng có giá trị đảm bảo


Trong thời gian Phó Thiên Thiên nằm viện, Bùi Diệp - người luôn dính cô như sam lại tìm lý do để rời khỏi phòng bệnh của cô.

Nhữn8g người trong đội vệ sĩ nhà họ Bùi thấy thế đều cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng quả thật là cô không đẹp bằng Phó Thiên Thiên.
Chờ Phó Thiên Thiên thay đồ xong, Tăng Nguyệt Nguyệt lon ton đi theo sau:
Thiên Thiên, tớ đi cùng cậu nhé?

Nhìn thấy dáng người của Phó Thiên Thiên sau khi cởi quần áo, Tăng Nguyệt Nguyệt sờ lên người mình, bất mãn nói:
Đúng là quá bất công.
Tại sao dáng của cậu lại đẹp và nuột hơn tớ chứ? Nơi đó của cậu cũng nhập nhỏ hơn của tớ, chẳng lẽ anh Bùi đã xoa nó giúp cậu?

Cô cung kính chào ông ta theo kiểu nhà binh.

Tổng thống!
.
Lúc Tăng Nguyệt Nguyệt ngủ, Phó Thiên Thiên tiếp tục đọc sách.
Cô nhắm mắt làm ngơ với tường ngủ của cô ấy.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế, hai chân hơi khép lại, tay để hờ trên đầu gối, đúng chuẩn tư thế quân nhân.
Nhìn tư thế ngồi của Phó Thiên Thiên, ông già gật đầu và cười nhẹ.

Thiên Thiên, cậu dẫn tớ theo đi mà!
Phó Thiên Thiên đặt tay lên tay nắm cửa phòng bệnh, nói chắc như đinh đóng cột:
Không!
Tăng Nguyệt Nguyệt bĩu môi mắng:
Đồ hẹp hòi!

Ngay sau đó, Phó Thiên Thiên lên xe do Tổng thống cử tới và đến dinh Tổng thống.
Phó Thiên Thiên là sĩ quan, được lãnh đạo tối cao triệu tập, lẽ nào lại không tuân theo?
Vâng, để tôi thay quần áo rồi đi với các anh.

Được, vậy chúng tôi chờ cô ở ngoài.
Tăng Nguyệt Nguyệt đã tỉnh dậy ngay khi người nọ nói Tổng thống muốn gặp Phó Thiên Thiên.
Chờ những người kia đi ra, cô lập tức nhảy xuống giường bệnh, nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ lo lắng:
Thiên Thiên à, những người này muốn cậu đi gặp Tổng thống, liệu có lừa gạt không?
Phó Thiên Thiên phớt lờ, chỉ tiếp tục thay quần áo.
Ông già mỉm cười nhìn lướt qua cô.

Lại đây ngồi đi.

Vâng.
Phó Thiên Thiên không khách sáo, bèn đi vào và ngồi xuống sofa.
Lúc Phó Thiên Thiên nhìn thấy người đang đứng ở ngoài phòng bệnh, ánh mắt cô hơi thay đổi.
Cô đã từng gặp người này.
Đang đọc sách giữa chừng, cô nghe thấy ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân rồi dừng ngay trước cửa phòng bệnh của cô.
Thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi chặn người nọ lại, mấy vệ sĩ của người đó giằng co với vệ sĩ của nhà họ Bùi.
Phó Thiên Thiên nhìn ông già trước mặt.
Tuy ông ta đã lớn tuổi nhưng đôi mắt rất sáng và có thần, vẻ uy nghiêm toát ra trong lúc lơ đãng.

Cô Bùi, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?
Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi:
Người ở đây đều là người có thể tin được, anh cứ việc nói thẳng.
Nghe cô nói vậy, trợ lý của Tổng thống mới lên tiếng:
Ngài Tổng thống muốn gặp cô,mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.

Anh nói...
ngài Tổng thống muốn gặp tôi?
Trợ lý gật đầu:
Đúng vậy.
Tổng thống nước Z là vị lãnh đạo tối cao và cũng là tổng chỉ huy quân đội của nước Z.
Cô cau mày lại:
Cho bọn họ vào đi.
Nhìn thấy người nọ, Phó Thiên Thiên cười nói:
Không biết anh tìm tôi là có chuyện gì?
Người này rõ ràng là trợ lý của Tổng thống, Phó Thiên Thiên đã từng gặp anh ta khi dự tiệc ở Cố Cung thủ đô.
Sau khi liếc nhìn tướng ngủ cực xấu của Tăng Nguyệt Nguyệt trên giường của Phó Thiên Thiên, khóe miệng trợ lý của Tổng thống giật giật, rồi nhìn quanh khắp lượt với ánh mắt cảnh giác.
Xế chiều, Tăng Nguyệt Nguyệt nằm bên giường bệnh của Phó Thiên Thiên ngủ thiếp đi.
Tướng ngủ của cô rất xấu, tay chân tùy ý xếp thành hình chữ
Đại()
, đã thế còn chảy nước miếng.
Thấy Bùi Diệp vội vã đi ra khỏi phòng bệnh, Tăng Nguyệt Nguyệt t3ừ bên ngoài đi vào.

Anh Bùi làm sao thế? Sao trông như gặp phải chuyện gì gấp lắm ấy, có chuyện gì vậy?
Tăng Nguyệt Nguyệt tò 9mò liếc nhìn Phó Thiên Thiên đang ngồi trên giường.
Lúc đến nơi, cô đi vào với người đã đón cô, sau đó đến thư phòng ở sâu trong dinh Một ông già cao tuổi đã ngồi sẵn trong đó chờ cô.
Sau khi đưa Phó Thiên Thiên vào, những người dẫn cô đến đây đều lui ra.
Phó Thiên Thiên quay đầu lại:
Cậu đi làm gì?
Tăng Nguyệt Nguyệt bắt chước vẻ mặt nghiêm túc của Phó Thiên Thiên:
Đương nhiên là đi để chiêm ngưỡng phong thái của Tổng thống nước ta rồi.


Tôi thấy là cậu chưa từng trộm đồ ở dinh Tổng thống nên muốn đến để nghiên cứu địa hình, đúng chứ?

Sao lại thể được!
Tăng Nguyệt Nguyệt giơ tay lên thề:
Tớ lấy nhân cách của tớ ra đảm bảo, tớ tuyệt đối sẽ không tơ tưởng đến bất cứ thứ gì trong dinh Tổng thống.
Phó Thiên Thiên thay một đôi giày thoải mái:
Nhân cách của cậu vốn chẳng có giá trị đảm bảo.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Quá đáng, dẫu sao bọn họ cũng từng là đồng đội chiến đấu cùng nhau, thế mà bây giờ khi nói chuyện, Phó Thiên Thiên lại chẳng nể mặt chút nào.
Phó Thiên Thiên khịt mũi.

Biết mình làm sai nên chạy trốn ấy mà.
T6ăng Nguyệt Nguyệt:
...
Đúng là phong thủy xoay vần, hôm qua Bùi Diệp còn chặn đường bọn họ ở cổng quân khu, hôm nay lại đổi thành Bùi 5Diệp chạy trốn, chẳng phải là phong thủy xoay vần sao? Có điều, Bùi Diệp đi cũng tốt, như vậy thì cô sẽ có thể quang minh chính đại ở nhờ trong phòng bệnh của Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên:
...
Trong đầu Tăng Nguyệt Nguyệt chứa cái gì không biết? Phó Thiên Thiên liếc nhìn nơi mà Tăng Nguyệt Nguyệt dừng mắt trên người mình, giải thích một cách nghiêm túc:
Sinh ra đã đẹp, hết cách rồi.

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Thật sự là quá khinh người.

Nghe nói bây giờ cô là thượng úy của quân khu Nam Tương ở Vân Thành?



Vâng.
Ngay sau đó, có người giúp việc ở dinh Tổng thống bưng một tách trà vào và đặt nó ở trước mặt Phó Thiên Thiên.


Đây là loại trà mới của năm nay, cô nếm thử xem.
Cô ngửi thấy mùi thơm ngát bèn bưng tách trà lên nhấp môi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.