• 453

Chương 493: Vậy tôi chỉ có thể chống lại quân lệnh


Tổng thống cũng cảm nhận được sự thăm dò trong câu hỏi của Phó Thiên Thiên, thể là nhân tiện nói:
Nếu tôi nói, mỗi khi nhắc đến cô, thượ8ng tướng Cận đều khen cô, cô có tin không?
Phó Thiên Thiên gật đầu như đúng rồi:
Tin.
Tổng thống cười.

Phó Thiên Thiên nhận t3hấy nụ cười của ông hơi giống với nụ cười của Bùi Diệp trong trí nhớ của cô.

Nếu Bùi Diệp không nói với cô, có lẽ cô sẽ không bi9ết rằng vị Tổng thống này là ông ngoại của anh.
Cô có thể về được rồi.

Vâng, thưa Tổng thống.
Dứt lời, Phó Thiên Thiên liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc cô đứng dậy, Tổng thống hơi sốt ruột nhìn cô.

Khoan đã.
Lúc này, vẻ mặt của ông hơi khẩn trương và thoáng căng thẳng, không còn sự uy nghiêm của hoàng đế như vừa rồi mà trông chỉ như một ông già bình thường.

Vậy tôi chỉ có thể chống lại quân lệnh.

Cô có biết, chống lại quân lệnh sẽ bị khép tội gì không?
Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi:
Ngài cho người đưa tôi tới đây, đó là chuyện không thể.
Nhưng tôi tin rằng ngài sẽ không để tôi chống lại quân lệnh đâu.

Lúc nói chuyện, vẻ mặt Phó Thiên Thiên rất tự tin.
Sau khi rời khỏi dinh Tổng thống, cô được xe ô tô đưa thẳng về bệnh viện.
Lúc cô trở lại bệnh viện, Bùi Diệp đã ngồi đợi trong phòng bệnh của cô.
Cô nhìn anh ngồi trên ghế sofa, đi thẳng qua anh và đến bên giường bệnh.
Nhưng Phó Thiên Thiên rất kiên nhẫn.
Sau khi thay quần áo xong, cô vẫn phớt lờ Bùi Diệp.
Khi cô ngồi trên giường bệnh lần nữa và cầm sách lên, cuối cùng Bùi Diệp cũng không kìm được nữa.
Ông muốn thăm dò ý tứ của cô.
Sau khi ra vẻ như suy nghĩ sâu xa, cô ngẩng đầu lên và lạnh nhạt đáp:
Không có công thì không nhận lộc, tôi vẫn nên tuân theo tiêu chuẩn thăng cấp ban đầu thì hơn.
Câu nói này coi như đã biểu thị thái độ của cô.
Vẻ thoải mái ban đầu trên mặt Tổng thống như bị phủ một lớp sương mù.
Thấy Phó Thiên Thiên quan sát mình, Tổng thống hào phóng đón nhận ánh mắt của cô:
Nghe nói cô gặp phải vụ nổ ở căn cứ Ánh sáng nên phải nằm viện, bây giờ sức khỏe của cô thế nào rồi?
Phó Thiên Thiên thành thật trả lời:
Đã không sao rồi ạ.
Chẳng phải là ngài biết tôi còn khỏe như voi nên mới cho người gọi tôi tới đây sao?
Tổng thống:
...
Cô gái này đúng là thẳng tính.

Nhiệm vụ lần này, nhờ có cô mới giải quyết được mối nguy và bảo vệ được hòa bình giữa hai nước.

Tổng thống định thăng một cấp quân hàm cho tôi sao?
Tổng thống:
...
.
Tổng thống lại thở dài, sau đó phất tay với cô.

Được rồi, cô có thể đi rồi.
Ông già trước mặt vừa nãy còn đứng thẳng người, lúc nói câu này thì lưng dường như đột nhiên công xuống, giống như bất chợt già đi mấy tuổi vậy.
Trông rất giống...
Anh không ngờ người đó lại là em.
Nếu anh biết một năm sau người đó sẽ trở thành vợ của anh, nói gì đi nữa anh cũng không động tay động chân với máy bay của em đâu.
Cuối cùng anh cũng đã thừa nhận sai lầm của mình.
Phó Thiên Thiên cũng không muốn cứ truy cứu chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
một kẻ cô đơn.
Bây giờ, ông quả thật là một kẻ cô đơn.
Phó Thiên Thiên cung kính chào kiểu lính với Tổng thống, sau đó rời đi.
Ông thở dài,
Xem ra, nó đã nói hết tất cả mọi chuyện cho cô biết.
Tổng thống nói khẽ.
Phó Thiên Thiên im lặng nhìn ông, không trả lời, sự im lặng của cô tương đương với việc đã trả lời ông.
Cô thản nhiên nói:
Anh ấy không biết tôi tới đây.
Tổng thống lại thở dài:
Tốt, tôi bảo cô tới là muốn nhìn xem nữ sĩ quan được thượng tướng Cận khen không ngớt lời rốt cuộc có dáng dấp ra sao.
Ánh mắt của Bùi Diệp từ đầu đến cuối luôn dõi theo cô.
Cô thay quần áo trước mặt anh.
Mắt anh đã không còn sáng ngời như thường ngày mà xen lẫn sự lo lắng.
Anh đứng dậy, đi đến bên giường bệnh của Phó Thiên Thiên, đặt một tay lên cuốn sách của cô rồi thuận tay rút cuốn sách đó ra, để sang một bên.
Thấy cuốn sách trên tay mình bị lấy đi, Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn Bùi Diệp:
Thế nào, bây giờ anh đã nhớ ra là ai đã xâm nhập vào hệ thống vận hành của máy bay của tôi vào tháng sáu năm ngoái chưa?
Bùi Diệp:
...
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

À thì, lần đó là ngoài ý muốn, thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Phó Thiên Thiên hừ nhạt:
Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Bùi thị, chủ của nhà họ Bùi, trưởng tộc của Bùi thị, ban nãy còn nói không nhớ, bây giờ lại nói chỉ là ngoài ý muốn.
Bùi Diệp lúng túng nói:
À, thì lần đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn.

Nếu cô lấy thân phận cháu dâu để nói với tôi, tôi có thể thắng cho cô hai cấp quân hàm.
Phó Thiên Thiên:
...

Đúng là cáo già, cố ý thăm dò cố đây mà.
Phó Thiên Thiên có thể cảm nhận rõ được câu này mới là mục đích thực sự mà ông gọi cô tới đây hôm nay.
Nụ cười của hai người họ giống nhau là vì họ có quan hệ huyết thống chăng? Có đi6ều, so với khí chất cao quý của Bùi Diệp, ông già trước mặt lại toát ra khí chất uy nghiêm mạnh mẽ.
Đó là khí chất của người bề 5trên.
Đây chính là chủ của một nước.

Ngài còn có việc gì ạ?

Nếu như có thể, cô...
sau này cô có thể dẫn nó tới đây gặp tôi không?
Trong lời nói của Tổng thống mang theo sự khẩn cầu.
Phó Thiên Thiên nói hai từ chắc nịch:
Không thể.
Ánh mắt của Tổng thống bỗng uy nghiêm hơn vài phần, bên trong còn xen lẫn sự nguy hiểm:
Nếu tôi lệnh cho cô thì sao?
Phó Thiên Thiên đón nhận ánh mắt của ông mà không hề sợ hãi.
Dù sao thì chuyện cũng qua rồi.

Chỉ có điều, không ngờ trước đây bọn họ đã từng tiếp xúc.

Duyên phận đúng là điều kỳ diệu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.