• 453

Chương 496: Chỉ cần em thích, anh có thể tùy cơ ứng biến


cái đó, các chủ à, lời vừa rồi thật sự không phải là tôi muốn hỏi đâu, mà là bọn họ muốn hỏi đấy.

Nếu...

nếu cô không muốn trả8 lời thì cô cứ coi...

Vâng, vì anh ấy không có cách nào để vay tiền, nên là...
Nhưng...
Phó Tâm Sênh vội ngẩng đầu:
Triệu Niên nói rằng công việc kinh doanh mà anh ấy muốn làm có khả năng thu hồi vốn rất nhanh.
Thế nên chỉ cần có tiền đầu tư, anh ấy sẽ có thể nhanh chóng thu hồi toàn bộ số tiền đã vay, thậm chí chỉ một năm là có thể trả cả vốn lẫn lãi.

Tiêu Nhiệm này xem ra là quá rảnh, thể mà lại hỏi có vấn đề vô vị như vậy.
Phó Thiên Thiên mới vừa ra khỏi phòng tắm thì một cánh tay đột nhiên vươn tới nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô qua rồi ép cô vào tường, tay kia thì giật lấy điện thoại của cô.
Trong bóng tối, hơi thở của Bùi Diệp đột nhiên phải tới khiến cơ thể đang căng cứng của Phó Thiên Thiên lập tức thả lỏng.
Phó Thiên Thiên cài từng chiếc cúc áo sơ mi, cũng che lại ánh mắt trộm ngọc của Bùi Diệp, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng.

Tâm Sênh có việc tìm tôi, tôi đã hẹn em ấy tối nay gặp mặt.
Bây giờ có lẽ em ấy đã chờ tôi ở dưới phòng khách, huống hồ...
Phó Thiên Thiên dừng chân lại, nói một câu sâu xa:
Lúc này cũng không tiện.
Dứt lời, cô rời khỏi phòng.
Phó Thiên Thiên dịu dàng nhìn cô ấy:
Với chị mà em còn có gì không nói được? Miễn là việc chị giúp được, chị đương nhiên sẽ giúp em, em cứ nói đi.
Phó Tâm Sênh không ngừng xoắn tay vào nhau.

Là thế này ạ, Triệu Niên...
anh ấy nói là muốn...
coi như tôi chưa từng hỏi nhé.

Dứt lời, anh ta cúp máy thật nhanh.
Trong căn phòng tối với rèm3 cửa được kéo kín, sau khi cúp điện thoại, Tiêu Nhiệm lập tức vứt điện thoại xuống và nhào vào lòng Mạnh Khai.

Mẹ kiếp, thật là làm 9em sợ muốn chết!
Mạnh Khai nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ:
Rõ ràng là bản thân em muốn biết, thế mà lại nói láo là người khác muốn biết.6
Tiêu Nhiệm liếc xéo anh ta:
Đồ quỷ, anh đừng có nói với em là anh không muốn biết nhé!
Mạnh Khai chau mày nhìn Tiếu Nhiệm dựa vào ngực mì5nh, ánh mắt mang vẻ cưng chiều.

Các chủ và anh Bùi ai là công, ai là thụ anh không quan tâm.
Nhưng, hai chúng ta...
Mạnh Khai lật người đè lên Tiếu Nhiệm.
Vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên, Phó Tâm Sênh liền vui mừng chạy đến, khoác tay cô.

Chị Thiên Thiên, chị về rồi ạ?


Phó Thiên Thiên nở nụ cười ấm áp nhìn Phó Tâm Sênh rồi lấy ra một hộp quà tặng:
Biết em thích ăn bánh ngọt, đây là bánh mà chị mang về từ thủ đô cho em đấy.

Phó Tâm Sênh vui vẻ nhận lấy.

Cảm ơn chị Thiên Thiên.

Sự có mặt của Phó Tâm Sênh làm tăng thêm phần náo nhiệt cho phòng khách.
Sau bữa cơm tối, Phó Thiên Thiên thấy Phó Tâm Sênh mặt mày ủ dột thì hỏi thẳng:
Tâm Sênh, lúc trước em nói là có việc cần chị giúp, là việc gì vậy?
Trước ánh mắt của Phó Thiên Thiên, Phó Tâm Sênh xoắn hai tay lại với nhau, không dám ngẩng đầu nhìn cô.

Chị Thiên Thiên, chuyện này...
thật ra...
Phó Tâm Sênh cắn môi dưới:
Em...
không nói ra được.

Tiêu Nhiệm lập tức hoảng sợ, muốn đẩy anh ta ra.

Mẹ kiếp, Mạnh Khai, tên khốn nhà anh, trước đó đã làm hai tiếng đồng hồ, anh còn chưa xong?

Chưa xong!
Trong bóng tối, một trận đại chiến lại triển khai.
Còn ở một nơi khác, nhìn điện thoại bị cúp máy, Phó Thiên Thiên đi từ trong phòng tắm ra với sắc mặt đen thui.
Cô chống một tay bên người anh, cúi xuống nhìn anh từ trên cao:
Anh nghĩ, anh là công, hay là thụ?
Bùi Diệp ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phó Thiên Thiên một cách tự nhiên, nở nụ cười quyến rũ mê hồn:
Chỉ cần em thích, anh có thể tùy cơ ứng biến!
Cô nhếch môi, cúi đầu hôn lên môi anh một cái, sau đó đột nhiên đứng dậy.
Bùi Diệp bất mãn nhổm đầu nhìn cô thay đồ ngay trước mặt mình, ngắm nhìn cơ thể đang khiến cho máu huyết anh sôi trào.

Thiên Thiên, bây giờ trăng thanh gió mát, trước hoa dưới trăng, lẽ nào chúng ta không nên bàn chút chuyện công thụ trên chiếc giường này sao?
Giọng nói của Bùi Diệp có khát khao nồng nàn.
Cô đã khóa trái cửa, nhưng dù cô có khóa thì từ trước đến nay cũng không ngắn được Bùi Diệp.

Gõ cửa trước khi vào phòng, đây là phép lịch sự truyền thống của nước Z.
Bùi Diệp cúi đầu cười:
Anh vào phòng của vợ anh mà còn cần phép lịch sự sao?
Anh liếc nhìn điện thoại trên tay Phó Thiên Thiên rồi nhìn cô cười ý vị:
Trên thực tế, anh cũng muốn biết, hai chúng ta ai là công, ai là thụ.
Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn anh:
Anh muốn biết?
Thầy cô nhướng mày, trong lòng Bùi Diệp bỗng dâng lên niềm phấn khích.

Muốn!
Phó Thiên Thiên thình lình xoay người, có chân đạp Bùi Diệp ngã ra giường.
muốn làm ăn, đã bàn bạc xong với bạn của anh ấy rồi.
Họ định mở một công ty, cho nên...
.
Phó Tâm Sênh lí nhí, nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa.
Tất nhiên là Bùi Diệp cũng biết lúc này không tiện, vừa rồi anh chỉ trêu cô cho đỡ ghiền thôi.
Anh thở dài rồi đi theo cô ra khỏi phòng.
Như dự đoán của Phó Thiên Thiên, lúc cô và Bùi Diệp đi xuống cầu thang tầng hai, Phó Tâm Sênh đã đến nhà họ Phó.
Người thông minh như Bùi Diệp lập tức hiểu được ý trong lời nói của cô ấy.

Ý em là, Triệu Niên cần một số tiền lớn để mở công ty tài chính, nên định mượn số tiền này từ Thiên Thiên?
Bùi Diệp nói toẹt ra một cách sắc bén.
Phó Tâm Sênh cúi thấp đầu hơn, không dám nhìn vào mắt Phó Thiên Thiên.
Khi Phó Tâm Sênh nói đến đây, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp không hẹn mà cùng nhìn nhau.

Triệu Niên có vấn đề! Từ trước đến nay Phó Thiên Thiên không khéo ăn nói nên Bùi Diệp đã tiếp lời Phó Tâm Sênh.


Bạn trai của em muốn đầu tư kinh doanh, đây là chuyện tốt.

Thiên Thiên chắc chắn sẽ ủng hộ em.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.