• 360

Chương 495: Bây giờ nhà họ bùi cũng là nhà của em


Khi họ đi thì không gian trong xe vừa phải, bây giờ có thêm Chân Dương sẽ rất chật.

Cuối cùng Chân Dương vẫn ngồi cùng xe với nhóm P8hó Thiên Thiên.
Địa vị và năng lực bảo vệ của nhà họ Phó bây giờ đều không đủ để đối phó với sự trả thù của những người kia.

Nhưng nếu tôi đưa cậu ấy vào quân khu thì cũng không phải là kể lâu dài.
Phó Thiên Thiên suy nghĩ rồi nói.

Nhà họ Phó?
Bùi Diệp có ý riêng:
Thiên Thiên, với thân phận của cậu ấy, em cảm thấy để cậu ấy ở nhà họ Phó an toàn không?
Phó Thiên Thiên nhíu mày.
Cô vốn không nghĩ gì nhưng nghe Bùi Diệp nói vậy thì cảm thấy đúng là không ổn lắm.
Ông phấn khởi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, lấy ra một đống đồ ăn vặt và hoa quả cho Chân Dương ăn và ân cần hỏi han cậu.
Sau khi nghe xong cảnh ngộ của cậu, lúc này ông ngỏ ý với cậu là về sau cậu sẽ là cháu trai ruột của ông.
Vừa nghe mình sẽ bị đưa đến nhà họ Bùi, trong đầu Chân Dương lập tức vang lên cảnh báo, sau đó cậu nhìn Phó Thiên Thiên với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng cô dường như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cậu, chỉ gật đầu với Bùi Diệp:
Đây đúng là ý hay, vậy thì để Chân Dương ở nhà họ Bùi đi.
Chân Dương:
...
Chỗ ở của cậu đã được quyết định, Chân Dương lập tức lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.
Những người kia muốn giết cậu cũng phải cân nhắc thế lực sau lưng nhà họ Bùi.
Thấy vẻ mặt Chân Dương, Bùi Diệp cười với cậu và nói với giọng xen lẫn đôi phần trêu tức:
Tiểu Dương, sau này em sẽ phải sống ở Bùi Viện, trông vẻ mặt em hình như không vui cho lắm thì phải?
Chân Dương nào dám nói là mình không vui.
Khi hai người họ nói chuyện trên trời dưới đất, một người vốn ngồi trong phòng khách bèn lặng lẽ đi lên lầu.
Sau khi về phòng, Phó Thiên Thiên vào phòng vệ sinh để tắm.
Thằng nhãi ranh này cố tình đây mà.
Cậu ta gọi Phó Thiên Thiên là chị, gọi anh là chú, tuy anh lớn cậu ta chục tuổi thật, nhưng cố tình phân biệt vai vế giữa anh và Phó Thiên Thiên như vậy, chẳng lẽ không phải là cố ý?
Vậy thì tốt, chờ đến nhà họ Bùi, chú nhất định sẽ tiếp đãi cháu thật tốt!

Khi thấy xe đã lái vào cột mốc biên giới của thành phố Vân Thành, nét mặt Bùi Diệp lộ vẻ ưu sầu.
Bọn họ trở lại Văn Thành có nghĩa là đã đến lúc anh và Phó Thiên Thiên phải xa nhau.
Cô hiện là quân nhân, dù cô không ở trong đơn vị nhưng vì cô mới nhập ngũ, phần lớn thời gian vẫn phải ở trong đó.
Cộng thêm được Tăng Nguyệt Nguyệt lên kế hoạch sau lưng, cố tình gây cản trở từ bên trong, ỷ mình còn nhỏ, lại vừa mới mất cha mẹ, cậu thường bám dính lấy Phó Thiên Thiên, phá hoại không gian riêng tư của hai người.
Hiển nhiên Bùi Diệp không phải là người hiền lành, chắc chắn rằng anh đã
ghim
cậu vì lúc trước cậu đã cố ý phá đám.
Trên đường, Bùi Diệp nhìn Chân Dương với vẻ mặt rất xấu.
Mấy ngày nay Chân Dương thấy Bùi Diệp lườm mình đã3 quen nên mỗi khi anh lườm cậu, về cơ bản cậu đều làm như không thấy.
Vừa tắm xong, điện thoại của cô liền vang lên.
Cô vừa mặc quần áo vừa nhận điện thoại.

Ừ, làm sao?


Sau khi về, em định cho Chân Dương ở đâu?

Đương nhiên là ở nhà họ Phó rồi.
Phó Thiên Thiên thành thật trả lời.
Cô không thể ở bên và bảo vệ cậu suốt hai mươi bốn giờ.

Thiên Thiên, lẽ nào em đã quên một chuyện?
Bùi Diệp mỉm cười khi nhìn đôi mày cau lại của Phó Thiên Thiên.
Vì vẫn mặc nguyên bộ đồ khi xuất viện nên vừa vào nhà, Phó Thiên Thiên đã đi lên lầu để thay quần áo.
Ông cụ Phó rất vui vì trong nhà bỗng nhộn nhịp hẳn lên.

A lô, Các chủ.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Nhiệm:
Bây giờ cô đã về Vân Thành rồi à?

Ừ, tôi về rồi.

Cô về lúc nào vậy?


Chiều nay.
Phó Thiên Thiên lấy quần áo mặc áo và đi chân đất trên sàn nhà:
Trong thời gian tối không ở Vân Thành, trong Các không xảy ra chuyện gì chứ?

Không ạ, các đà chủ đều giữ bổn phận, không làm ra chuyện gì quá giới hạn.

Vậy thì tốt.
Phó Thiên Thiên nói sang chuyện khác:
Gọi điện cho tôi có chuyện gì không?

Là thế này, các chủ, trước đây không phải cô bảo tôi hẹn ông chủ chợ đen cho cô sao? Bên đó đã có tin rồi, ông chủ đó đồng ý ba ngày sau sẽ gặp cô.
Tiếu Nhiệm lập tức báo cáo với Phó Thiên Thiên.
Bùi Diệp liếc nhìn Chân Dương đang buồn ngủ trên ghế phụ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, sau đó quay sang nhìn Phó Thiên Thiên đang ngồi bên cạnh.

Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên vốn đang chợp mắt, nghe Bùi Diệp gọi thì nghi hoặc quay đầu lại.
Chân Dương:
...

Cảm...
cảm ơn chú Bùi ạ!
Chân Dương cười và trả lời, nhưng nụ cười trên mặt cậu trông như mếu vậy.
Anh lấy danh nghĩa bảo vệ cậu, để cậu ở nhà họ Bùi, thực chất là đưa cậu vào hang sói.
Nhưng ngoài nhà họ Bùi ra, quả thật là không có nơi nào an toàn hơn cho cậu.
Phó Thiên Thiên ngồi kế bên không hề biết giữa Chân Dương và Bùi Diệp có vấn đề, chỉ nghĩ rằng hai người họ đang khách sáo.
Sau khi trở lại Vân Thành, Bùi Diệp đưa Phó Thiên Thiên về nhà họ Phó trước và định sẽ ăn cơm tối đó.
Mấy ngày nay, Chân Dương, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên sống cùng nhau rất hòa hợp.
Cậu có thể cảm nhận rõ được phương thức chung sống giữa Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên.
Bùi Diệp thấy Chân Dương càng ngày càng không sợ mình thì tro9ng lòng cực kì khó chịu.
Nhưng Chân Dương được Phó Thiên Thiên hậu thuẫn, dù anh có bất mãn hơn với cậu thì cũng không thể ra tay v6ới cậu ngay trước mặt cô được.
Sau này nhà họ Phó sẽ là nhà của cậu, điều đó khiến cậu cảm động vô cùng.
Hai người rất hợp nhau, một già một trẻ ngồi trong phòng khách nói chuyện say sưa.

Chuyện gì?

Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, hiện tại nhà họ Bùi cũng là nhà của em, em hoàn toàn có thể để Chân Dương ở nhà chúng ta.
Bùi Diệp từ tốn nói:
Huống hồ, chỉ cần cậu ấy sống ở nhà họ Bùi, anh sẽ tiện thể bảo đội vệ sĩ của nhà họ Bùi bảo vệ cậu ấy 24/24 giờ, để em hoàn toàn không phải lo lắng sau này.
Ba chữ
nhà chúng ta
khiến Phó Thiên Thiên hơi ngẩn người.
Đúng vậy, hai người họ bây giờ đã là vợ chồng.
Trước sự vặn hỏi của Bùi Diệp, trong đầu cậu lập tức hiện ra câu
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt
, thế là vội cười đáp:
Đâu ạ, cháu rất vui đấy chứ, có thể được ở nhà chú Bùi, đó là vinh hạnh của cháu.

Bùi Diệp hơi nheo mắt lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.