Chương 507: Không hổ là vợ anh, đoán trúng ngay lập tức
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1187 chữ
- 2022-02-10 01:06:12
Tuy ông ta không phải người tốt đẹp gì nhưng lại là người giữ chữ tín.
Tôi có thể cho cô lệnh treo tiền thưởng này.
Có điều,8 tôi muốn hỏi có một câu, cô có quan hệ gì với Phó Thiên Thiên? Cô sẽ không mạo hiểm đấu với tôi như vậy để lấy được lệnh treo tiền thưởng n3ày chứ.
Ông ta quan sát Phó Thiên Thiên từ trên xuống dưới.
Nếu ông ta mà không cướp số tiền lớn như vậy thì không phải là người đứng đầu chợ đen.
Vâng!
Ông ta lại dặn một tên đàn em khác:
Cậu đi gọi người của phòng điều khiển đến đây cho tôi!
Những người đó dám điều khiển ánh đèn chiếu vào mắt ông ta khiến ông ta bị thua.
Bọn chúng làm phản rồi!
Sau khi chiếc hộp được đưa đến, ông chủ Bạch phất tay để tất cả những người của chợ đen có mặt trong phòng khách đi ra ngoài.
Nhìn thấy ông ta liếc qua Tiếu Nhiệm và Mạnh Khai, Phó Thiên Thiên lập tức hiểu ý, bèn vẫy tay để hai người đó đi ra.
Cuối cùng, chỉ còn lại cô và ông ta trong phòng khách.
À, cũng không có gì, chẳng qua là tôi vừa khéo nợ cô Phó một ân huệ. <9br>
Vì lệnh treo tiền thưởng đó mà cô Phó đã nhiều lần bị sát thủ săn tiền thưởng đuổi giết.
Tôi muốn dùng lệnh treo tiền thưởng 6này để trả ơn cô ấy.
Có lẽ ở bên Bùi Diệp và Tăng Nguyệt Nguyệt đã lâu nên bây giờ Phó Thiên Thiên bắt đầu nói dối mà mặt không đỏ tim khôn5g run mà còn rất nghiêm túc.
Ông chủ Bạch không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào qua nét mặt cô nên về căn bản đã tin những lời cô nói.
Đó là một bản hợp đồng tiền thưởng.
Trong lúc cô đọc hợp đồng, ông ta nói:
Bản hợp đồng này là của chủ hợp đồng ký.
Còn lệnh treo tiền thưởng, một phút trước tôi đã cho người rút lại trên màn hình lớn của chợ đen rồi.
Cô nghiêm túc đáp:
Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi mê cái đẹp.
Khóe miệng ông chủ Bạch giật giật.
Cái đẹp chết tiệt! Phó Thiên Thiên rời khỏi phòng khách ngay trước mặt ông ta.
Ông ta đặt bàn tay của mình lên chiếc hộp ngay trước mặt cô.
Sau khi xác minh dấu tay thành công, chiếc hộp kêu
tách
một tiếng và mở ra.
Phó Thiên Thiên cầm hợp đồng trong hộp lên.
Hóa ra là vậy.
Hiếm khi Các chủ Quý lại không tiếc lấy sự an nguy của mình ra đặt cược để báo ơn.
Nếu tôi không giao lệnh treo tiền thưởng này ra chẳng phải là phụ tấm lòng của cô ư?
Cảm ơn ông chủ Bạch đã giúp đỡ.
Phó Thiên Thiên vừa nói dứt lời, ông chủ Bạch liền phất tay về phía cửa, một tên đàn em của ông ta cầm một bản hợp đồng đi vào.
Bên đó có mang theo thẻ căn cước, tên trên thẻ căn cước cũng như vậy.
Khóe miệng Phó Thiên Thiên lại giật một cái.
Bên ông chưa xác nhận thân phận của người này?
Ông ta trả lời:
Bên chợ đen chúng tôi vốn cũng chẳng phải nơi làm ăn đàng hoàng, những người đến treo tiền thưởng nói chung đều không dùng tên thật.
Người ta đến chợ đen của chúng tôi để đưa ra lệnh treo tiền thưởng sẽ giao tiền tươi cho chúng tôi.
Trên lầu hai của sòng bạc chợ đen, ông chủ Bạch nhìn Phó Thiên Thiên lên xe, khóe miệng nhếch lên nụ cười tham lam.
Sau đó, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ phía sau:
Đi bảo bọn thuộc hạ cướp chiếc xe kia cho tôi! Đi đi!
Một người phụ nữ to gan mang theo hàng chục triệu tiền mặt.
Sau khi hoàn thành, tiền sẽ được trả cho sát thủ săn tiền thưởng.
Nếu không hoàn thành hợp đồng đúng thời hạn, bên kia sẽ cử người đến lấy lại tiền, nên đương nhiên là không cần thiết phải xác minh thân phận của bên họ.
Phó Thiên Thiên:
..
Hợp đồng được đặt trong một chiếc hộp.
Chiếc hộp đã được niêm phong bằng kỹ thuật đặc biệt, trừ khi đích thân ông tain bàn tay của mình lên chiếc hộp, nếu không sẽ không thể mở được nó.
Nếu người khác cứ cố mở chiếc hộp ra bằng được, hợp đồng trong chiếc hộp cũng sẽ bị hủy cùng lúc.
Lúc cô bước ra ngoài, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đứng ngoài cửa lập tức theo sau cô, rời đi.
Vì ông chủ Bạch đã lên tiếng nên không người nào của chợ đen dám ngăn cản cô.
Ba người Phó Thiên Thiên đổi lại số chip ban đầu thành tiền mặt rồi rời khỏi sòng bạc chợ đen.
Sau khi xem xong bản hợp đồng, cô nhìn vào phần chữ ký ở cuối trang.
Bên A là do người của chợ đen ky, một cái tên lạ.
Còn bên B chỉ viết hai chữ ngay ngắn: Trương Tam.
Cô hoàn toàn tin lời của ông ta.
Ở nơi hỗn tạp như thế này, ai lại dùng danh tính thật của mình? Bọn họ cũng không muốn sẽ gặp phải họa sát thân sau khi để lộ thân phận.
Nói vậy thì chẳng phải cô đến chợ đen lần này đã uổng công sao? À, cũng không hẳn là uổng công, ít nhất sau khi lệnh treo tiền thưởng kia được hủy bỏ, cô sẽ không phải nhức đầu vì bị đuổi giết hết lần này đến lần khác nữa.
Khóe miệng cô giật giật mấy cái.
Trương Tam là cái quái gì? Không phải cô kỳ thị cái tên này mà là theo trực giác của cô, 99% cái tên Trương Tam này là biệt danh, không phải tên thật.
Cô ngẩng đầu nhìn ông chủ Bạch:
Ông Bạch, ông chắc chắn tên của người viết trên hợp đồng này là tên thật chứ?
Ông ta khoát tay, nói:
Tôi không rõ cụ thể.
Phó Thiên Thiên nhét bản hợp đồng vào trong túi của mình.
Chuyện hôm nay, cảm ơn ông chủ Bạch.
Nói đoạn, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Ông chủ Bạch mỉm cười gọi giật cô lại:
Các chủ Quý, đợi đã!
Phó Thiên Thiên dừng bước:
Không biết ông còn có chuyện gì?
Cô thật sự không cần nhắc đến việc làm người phụ nữ của tôi sao?
Ông ta nói với giọng điệu sấu xa:
Chỉ cần trở thành người phụ nữ của tôi, chợ đen và Thông U Các sẽ thành một nhà, giới xã hội đen ở Vân Thành sẽ là thiên hạ của hai nhà chúng ta.
Phó Thiên Thiên vừa ngồi lên xe đã gọi ngay cho Bùi Diệp.
Anh nhanh chóng bắt máy.
Thiên Thiên, chơi ở sòng bạc có vui không em?
Anh hỏi.
Lúc tôi và ông chủ Bạch thi đấu ở phía sau sòng bạc, chính anh đã điều khiển ánh đèn.
Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.