• 360

Chương 509: Điện thoại của chị d u, anh ta được cứu rồi.


Không những thế, di động của cô có thể mở máy 24/24 và có thể nhận cuộc gọi bất cứ lúc nào.

Biết ban ngày cô bạn tập luyện nên a8nh rất biết ý, chỉ gọi điện cho cô vào buổi tối.

Hơn hai tháng qua, họ đều nói chuyện điện thoại với nhau mỗi tối.
Gọi 3điện có thể nghe thấy giọng nói mỗi ngày nhưng vẫn không bằng cái ôm chân thực.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Bùi Hạo9 đến đưa tài liệu cho Bùi Diệp.
Lúc này anh đang thì người, dán mắt vào khung ảnh thủy tinh đặt trên bàn máy tính.
Anh bỗng cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.
Trước khi Phó Thiên Thiên nói là sẽ ăn cơm cùng anh, anh cũng không khó chịu như bây giờ.
Thật sự là năm giây mà cứ như một năm vậy.
Ông ấy đã thoải mái đồng ý cho tớ ra ngoài đi dạo.
Tăng Nguyệt Nguyệt hả hê nói.
Phó Thiên Thiên hờ hững liếc xéo cô ấy:
Lúc gặp thủ trưởng Cận, có phải cậu lại nắm được thóp gì của ông ấy không?
Bị cô nói trúng tim đen, cô ấy cười ngượng.

Thủ trưởng Cận giấu một tấm ảnh cũ đã ố vàng trên người.
Nhưng Phó Thiên Thiên là người rất nguyên tắc.
Nếu anh thật sự đến quân khu để gặp cô thì cô nhất định sẽ tức giận.
Anh không muốn thấy cô tức giận nên chỉ có thể ngày đêm chịu đựng nỗi khổ tương tự.

Anh, em bận rồi, em bận lắm! Em còn chưa hoàn thành công việc anh giao cho em! Tối nay em phải tăng ca!
Anh ta vội lấy công việc ra làm cái cớ.
Bùi Diệp còn muốn nói gì đó thì đúng lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông.
Bùi Hạo tinh mắt nhìn thấy chữ
vợ
nhấp nháy trên màn hình điện thoại của anh.
Đến nơi tôi sẽ gọi cho anh.


Được.
Sau khi Phó Thiên Thiên ngắt máy, lớp sương mù vẫn luôn bao phủ trên mặt Bùi Diệp tan biến trong nháy mắt.
Anh vui đến nỗi gần như sắp nhảy cẫng lên đến nơi.
Thấy cô nàng cũng đang mặc quần áo bình thường, cô khẽ cau mày.

Cậu đã xin thủ trưởng Cận cho nghỉ?

Hì hì.
Hai mươi phút trước, tớ vừa mới nói với thủ trưởng Cận xong.
Cũng gần mà, lái xe nửa tiếng là đến nơi.

Bùi Diệp lườm anh ta.
Anh cũng biết khoảng cách giữa hai người họ không xa, anh chỉ cần lấy bừa một cái cớ là có thể vào được quân khu.
Đừng nói là mời cô một bữa cơm, anh sẵn lòng mời cô ăn cả đời.

Em đang ở đâu?

Tôi vẫn đang ở quân khu, vừa mới tập luyện xong, đang về ký túc xá.
Bùi Diệp cúi đầu xem giờ trên đồng hồ đeo tay.

Bây giờ là bốn giờ rưỡi, năm giờ anh tan làm, anh sẽ đến quân khu đón em.
Trước khi điện thoại dừng đổ chuông, Bùi Diệp vội nghe máy.

Alô!
Anh cười nói:
Thiên Thiên thân yêu, để anh đoán nhé, em đã kết thúc huấn luyện rồi phải không?
Phó Thiên Thiên đáp:
Ừ, trước đây anh đã nói là khi nào tôi kết thúc huấn luyện, anh sẽ mời tôi ăn cơm.
Bùi Diệp mừng rơn.
Cuối cùng anh đã có thể nhìn thấy vợ anh.
Tức thì anh ta như thể gặp được vị cứu tinh.
Điện thoại của chị dâu anh ta, anh ta được cứu rồi! Bùi Hạo chạy nhanh ra cửa, vừa chạy vừa nói:
À, anh ơi, anh nghe điện thoại đi, em đi làm việc đây.
Nói dứt lời, anh ta đã biến mất dạng ngoài cửa.
Tất nhiên Bùi Diệp không có tâm trạng gọi Bùi Hạo lại.
Bùi Diệp vừa cầm tài liệu Bùi Hạc đưa tới vừa nói:
Em tưởng anh không muốn đi chắc?
Giọng anh đầy buồn bực.
Đương nhiên là Bùi Hạo cũng nghe ra sự buồn bực trong lời nói của anh.
Anh ta cảm thấy buồn cười.
Anh bấm nút đường dây nội bộ:
Hà Minh, hủy bỏ tất cả các cuộc họp và mọi lịch trình tiếp theo.

Anh có một hội nghị quốc tế qua video vào lúc năm giờ, hội nghị này đã được lên lịch từ nửa tháng trước.

Hủy bỏ!

Vâng.
Sau khi bỏ tay khỏi nút gọi đường dây nội bộ, Bùi Diệp gọi điện cho một nhà hàng mà Phó Thiên Thiên thích để đặt bàn trước.
Kết thúc cuộc gọi, anh rất háo hức, chỉ chờ cô đến tìm anh.
Biết tối nay sẽ gặp cô nên anh cũng chẳng còn tâm trí đầu để giải quyết việc công ty, chỉ liên tục gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế.
Anh nhìn chằm chằm vào cái tên hiển thị trên màn hình di động của mình.
Nhìn kỹ vài giây anh mới chắc chắn rằng không phải mình gặp ảo giác, mà đúng là Phó Thiên Thiên đang gọi điện cho anh.
Đã hơn hai tháng nay, đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh, đến nỗi anh còn cảm thấy việc cô gọi cho anh là ảo giác.
Đó l6à bức ảnh chụp Phó Thiên Thiên.
Anh trai của anh ta lại đang nhớ chị dâu rồi.
Bùi Hạo đứa tài liệu ra trước mặt anh.

Anh à, anh nhớ chị dâu thì đến quân khu thăm chị ấy đi.
Cùng lúc đó, Phó Thiên Thiên thu dọn qua đồ đạc trong phòng ký túc xá của mình, sau đó thay bộ đồ đơn giản rồi đi ra khỏi ký túc xá.
Cô còn chưa bước ra khỏi cổng quân khu thì bỗng nhiên có một bóng người lao tới từ bên cạnh và ôm lấy cánh tay cô.

Thiên Thiên, cậu thật quá đáng, định đi ra ngoài mà không gọi tớ!
Người ôm lấy cánh tay cô chính là Tăng Nguyệt Nguyệt.
Có điều, vì e ngại uy nghiêm của Bùi Diệp nên anh ta không dám cười.

Anh, anh trở nên nhút nhát như vậy từ khi nào thế?
Bùi Hạo đánh bạo nói kháy anh.
Bùi Diệp không ngẩng đầu lên, chỉ đáp:
Người độc thân như em thì hiểu cái gì?
Bùi Hạo:
...
Độc thân thì làm sao? Dù anh ta là kẻ độc thân thì cũng độc thân bằng thực lực.
Bùi Diệp:
Tối nay em rảnh đúng không?
Nghe anh hỏi vậy, da đầu Bùi Hạo căng lên, lập tức trở nên cảnh giác.

Anh...
anh định làm gì?
Bùi Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh ta với vẻ mặt của người anh trai tốt:
Hai ngày trước bà nội nói với anh rằng lại tìm được cho em một vị thiên kim, bà còn hỏi anh khi nào em có thời gian.
Bùi Hạo:
...
Lại là đi xem mắt.
Nếu không có gì bất ngờ thì năm giờ rưỡi là anh sẽ đến cổng quân khu.


Không cần, tôi có xe mà.
Tôi sẽ lái xe đến công ty tìm anh.
Tớ nhìn thế nào cũng thấy người trong tấm ảnh không giống vợ của ông ấy.
Đó là mối tình đầu của ông ấy thì sao làm sao có thể giống vợ ông ấy được? Mối tình đầu của thủ trưởng Cận đã mất từ lâu.

Ông và người vợ của ông bây giờ rất yêu nhau những mối tình đầu vẫn còn chiếm một vị trí nho nhỏ nơi đáy lòng ông.

Để tránh việc vợ mình sẽ ghen, ông mới đồng ý
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.