• 360

Chương 510: Nếu cô đến muộn, bùi diệp chắc chắn sẽ càu nhàu


Cô hơi nhếch miệng, lái xe qua chốt kiểm tra của quân khu.

Sau khi ra khỏi quân khu, Tăng Nguyệt Nguyệt mở cửa sổ 8xe, tận hưởng bầu không khí trong lành bên ngoài.
Phó Thiên Thiên dửng dưng đáp:
Ừ, là cái xe đó.
Tăng Nguyệt Nguyệt cau mày lấy làm lạ:
Xe đó bị điên à, đi theo chúng ta làm gì?
Phó Thiên Thiên nhếch môi:
Chẳng phải đợi lát nữa chúng ta thử hỏi bọn chúng là biết thôi sao?
Nghe được câu này của cô, ánh mắt Tăng Nguyệt Nguyệt đầy phấn chấn.
Chiếc xe đi theo sau xe của Phó Thiên Thiên thấy cô đột nhiên rẽ vào một con đường kiểu xưa của làng quê trong thành phố thì cũng lập tức rẽ theo.
Vì bỏ qua không rõ ở một số khúc cua, bọn chúng đã mất dầu chiếc xe của cô ở một ngã tư.
Người ngồi trên ghế phụ tức giận vỗ đùi, nổi giận với tài xế:
Đồ ngu này, không phải mày khoe khoang là kỹ thuật lái xe của mày rất tốt sao? Mày nhìn xem, bây giờ thì mất dấu bọn họ rồi.
Bị người ngồi trên ghế phụ mắng, sắc mặt tài xế thoắt đỏ thoắt trắng, không dám cãi lại.
Bọn chúng tìm khắp một lượt xung quanh chiếc xe nhưng không thấy ai cả.
Trong khi bọn chúng đang hoài nghi, bỗng có hai bóng người chậm rãi đi ra từ phía sau xe bọn chúng.
Tăng Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau rồi bỏ nhẹ.
Khớp ngón tay phát ra những tiếng kêu giòn tan:
Thiên Thiên, xem ra bọn chúng không định nói thật đầu.
Cô hơi dùng sức, vặn lệch xương nắm tay của đối phương.
Hắn hét lên, nhất thời mất hết tất cả ý muốn tấn công.
Phó Thiên Thiên nheo mắt nhìn bốn người trước mặt, bao gồm cả tài xế và nói:
Các người bám theo chúng tôi suốt từ lúc chúng tôi ra khỏi quân khu.
Các người là bằng nào?

E là các cô nhận nhầm người rồi.
Một người trong đó trả lời.
Đến lúc gặp Thị trưởng Tần, cậu tuyệt đối đừng nói với anh ấy những gì tớ vừa nói đấy.
Phó Thiên Thiên nhếch miệng cười rồi giẫm chân ga mạnh hơn, tăng tốc xe và nhanh chóng vượt xe đằng trước.
Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn luôn léo nhéo bỗng
này
một tiếng.
Cô lại đá vào bụng hắn một phát.
Lưng hắn đập vào cửa xe khiển cửa xe có một vết lõm sâu.
Cô vừa quay mặt ra ngoài cửa sổ vừa thở dài hưởng thụ:
Không k3hí tự do vẫn tốt hơn.
Ngày nào cũng ở trong quân khu, tớ sắp ngột ngạt phát điên lên rồi.
Sau hơn hai tháng huấn luyện, cơ thể của Phó Thiên Thiên đã tiến bộ hơn, bất kể là về thể lực hay tốc độ cũng đã tăng một bậc.
Một người vung nắm đấm tấn công cô.
Anh yên tâm, lát nữa tôi nhất định sẽ chào hỏi anh gấp bội.
Lời khiêu khích của cô nàng khiến tên kia bị kích động.

Chỉ dựa vào cô!
Hắn hừ nhạt.
Đồng bọn phía sau còn chưa kịp ngăn hắn lại thì hắn đã nhanh chóng lao lên tấn công.
Mục tiêu của hắn là Tăng Nguyệt Nguyệt.
Một người khác muốn tấn công Phó Thiên Thiên, thấy cô đánh đồng bọn của hắn thành như vậy thì định bỏ chạy.
Cô nhặt một hòn đá lên ném một phát trúng gáy hắn.
Tên nọ lập tức bị chảy máu đầu, ngã xuống đất.
Tăng Nguyệt Nguyệt không giỏi bằng Phó Thiên Thiên nhưng đối phó với hai tên vẫn rất dễ dàng.
Đúng là hắn đã làm mất dấu Phá Thiên Thiên.
Người ngồi trên ghế phụ bảo tài xế:
Chúng ta lái xe về phía trước thử vận may, xem có thể tìm được bọn họ không.
Tài xe cho xe chạy tiếp về phía trước theo lệnh của người ngồi trên ghế phụ.

Này, Thiên Thiên, chiếc xe theo sau xe bọn mình chắc hẳn là bám theo suốt từ khi bọn mình ra khỏi quân khu nhỉ?
Cô nàng tinh mắt nhận ra điều này.
Vừa nãy khi Phó Thiên Thiên tăng tốc vượt xe đằng trước, chiếc xe đó cũng tăng tốc vượt theo và tiếp tục bám đuổi họ.

Mấy người đang tìm chúng tôi sao?
Phó Thiên Thiên cười híp mắt và hỏi.
Tăng Nguyệt Nguyệt thì vẫy tay chào bọn chúng với nụ cười dí dỏm:
Hi, mấy anh chàng đẹp trai, xin chào các anh!
Sắc mặt mấy người kia đều thay đổi khi nhìn thấy hai cô xuất hiện sau lưng mình.

Lão đại, trong hai đứa con gái này chỉ là đám trói gà không chặt, chúng ta sợ gì họ? Với lại, bốn người chúng ta đấu với hai người họ, dù sao chúng ta cũng thắng chắc.
Tăng Nguyệt Nguyệt cười tít mắt, chỉ vào người đang nói:
Anh có chí khí đấy.
Có chí khí hơn ba người kia nhiều.
Ra tay thôi nào, chỉ cần đánh cho bọn chúng phục là bọn chúng sẽ nói thôi.
Nghe cô nàng nói vậy, sắc mặt bốn người kia càng trở nên khó coi hơn.
Phó Thiên Thiên nắm hai tay thành quả đấm, đồng thời cử động cổ và cánh tay.
Những người khác thấy đồng bọn của mình ra tay, điều này coi như cũng đã chọc giận hai cô.
Bọn chúng muốn giả vờ là không phải đang bám đuôi hai cô cũng không được, nên chỉ có thể cắn răng lao lên tấn công.
Chưa kể đến việ9c những binh sĩ nam trong doanh của chúng ta toàn dựa vẹo táo nứt, trông thật xấu xí.
Sau đó, cô nhìn Phó Thiên Thiên vớ6i đôi mắt sáng ngời:
Thiên Thiên, lát nữa khi chúng ta trở lại quân khu, cậu có thể chuyển tớ sang doanh của cậu được kh5ông? Tớ thấy trong doanh của cậu có rất nhiều trai đẹp.
Phó Thiên Thiên chẳng buồn liếc nhìn cô nàng một cái, chỉ nói:
Thế nào? Cậu không sợ Thị trưởng Tần biết cậu ngấp nghé binh sĩ nam trong doanh trại của chúng tôi à?
Tăng Nguyệt Nguyệt cười hì hì.

À, Thiên Thiên, những điều tớ vừa nói chỉ là đùa thôi, cậu coi như chưa nghe thấy nhé.
Điều này có nghĩa là...
hai cô đã phát hiện việc bị bọn chúng theo dõi, nên mới cố ý dụ bọn chúng đến đây.
Các khớp xương phát ra âm thanh khiến người ta có thể cảm nhận được sức mạnh trong đó.
Một tên thuộc hạ của chợ đen đứng đầu tiên nhìn hai cô gái với vẻ khinh thường.
Quả nhiên, bọn chúng nhìn thấy xe của Phó Thiên Thiên dùng trong một con ngõ phía trước.
Sau khi tài xế điều khiển xe chạy tới phía sau xe của cô, tất cả những người ngồi trên xe đều bước xuống và đi về phía xe cô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.