• 360

Chương 513: Tôi là loại người đó sao?


Thấy họ, cậu cũng ngoan ngoãn chào hỏi:
Em chào chị Tăng, anh Ngô!
Ngô Danh đáp:
Chào em.
Tăng Nguyệt Nguyệt mỉm cười, cũng xo8a đầu cậu:
Ừ, chào em, Dương Dương!
Nhưng cô nàng xoa hơi mạnh khiến mái tóc được chải gọn của cậu rối tung lên.

Nụ cườ3i trên môi cứng đờ, Chân Dương đẩy tay cô nàng ra.


Ôi chao, chị Tăng, tóc em rồi cả rồi này!
Trước lời phàn nàn của cậu9, Tăng Nguyệt vẫn không buông tha cho mái tóc của cậu mà còn xoa mạnh hơn.
Chân Dương chớp chớp mắt nhìn theo hướng Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh rời đi, nhưng dù cậu có nhìn chằm chằm vào họ thì cũng không thấy được là họ đã trốn ở đâu.
Nhìn tài nghệ của họ, lòng cậu dâng trào nhiệt huyết.
Trong tương lai, cậu nhất định phải trở thành quân nhân như mấy người Phó Thiên Thiên.
Song nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Phó Thiên Thiên, cậu không tài nào nói ra được điều đó.

Có ạ!
Cậu cất cao giọng.
Phó Thiên Thiên khẽ nhếch môi:
Lát nữa em cứ cố gắng hết sức là được.
Nghe đến đây, Ngô Danh bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhìn cô với vẻ bất mãn:
Đội trưởng, giờ cô hiền với thằng nhóc thối này thể.
Mặc dù không soi gương nhưng chỉ nhìn cái bóng của mình, cậu cũng có thể thấy được là mái tóc của mình hiện giờ đã bị và thành hình dạng gì.
Dù sao thì Tăng Nguyệt Nguyệt cũng không thích nhìn tóc cậu vào nếp gọn gàng, nên cậu quyết định mặc kệ mái tóc của mình luôn.
Như sực nhớ ra điều gì đó, cậu vội vàng lấy từ trong túi ra một phiếu điểm rồi đưa cho Phó Thiên Thiên giống như đang dâng vật quý.

Cái gì gọi là hành hạ, tôi thấy đó là vì anh xem mấy thứ phim kia, đúng không? Chậc chậc, còn dám đổ tội lên đầu Thiên Thiên.
Mặt Ngô Danh đỏ bừng:
Cô nói cái gì vậy? Tôi là loại người đó sao? Huống hồ, cô nói gì trước mặt trẻ con thế: Sẽ gây ảnh hưởng xấu cho nó đấy.

Hai người cãi nhau xong chưa?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng trừng mắt với hai người họ.
Hai người đó ngậm miệng ngay lập tức.
Tăng Nguyệt Nguyệt chạy đến trước mặt cô.
Ánh mắt Phó Thiên Thiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhưng lại dịu đi khi quay lại nhìn Chân Dương.

Phần thi của em bắt đầu lúc mấy giờ?
.

Phần thi chạy tám trăm mét bắt đầu lúc chín giờ.
đến sức khỏe của bản thân, đừng gắng gượng quá.
Nhận được lời khen của cô, cậu càng cảm thấy vui sướng hơn:
Vâng, em biết rồi, em sẽ làm như vậy ạ!
Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh lập tức giật lấy phiếu điểm của cậu.

Nào, nào, để tôi xem thành tích của Tiểu Dương nào.
Ôi, toàn điểm tuyệt đối!
Ngô Danh cười nhạo không hề khách sáo:
Tôi nhớ thành tích của ai đó toàn phải bớt một số 0ấy nhỉ.
() Ý của Ngô Danh là thay vì đạt điểm tuyệt đối là 100 điểm như Chân Dương, điểm của Tăng Nguyệt Nguyệt luôn là 10.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Thật quá đáng, đây là công kích cá nhân.
Cô nàng căm hận trừng mắt với anh ta:
Thành tích của tôi kém thì đã làm sao? Thành tích của tôi có kém hơn đi nữa thì tôi cũng đã làm bài thi bằng năng lực của mình nhé!

Mấy câu trắc nghiệm của bài thi, dù chọn bừa thì kết quả cũng không đến nỗi kém như cô.

Ngô Danh, anh...
Tôi liều mạng với anh!
Tăng Nguyệt Nguyệt định đánh Ngô Danh, tất nhiên là anh ta lập tức chạy thật nhanh.
Trong lúc hai người kia đang đùa giỡn, Phó Thiên Thiên nhìn xung quanh một lượt.
Từ xa, cô liếc thấy hai ánh mắt đầy ác ý đang nhìn về phía bên này.
Khi phát hiện ánh mắt của cô cũng đang nhìn về phía mình, họ giả vờ nhìn đi chỗ khác.
Nếu nhóc không đạt được 90%, hoặc dưới 80% thì buổi tối đừng hòng được ngủ.
Đội trưởng hành hạ bọn anh rất dã man.
Nhóc nhìn nếp nhăn dưới mắt anh đây này, đều là vì bị hành hạ lúc đó đấy.
Ngô Danh chỉ vào mắt mình như thật.

Em mới bao nhiêu tuổi mà cứ để ý đến kiểu tóc6 thế.
Kiểu tóc vào nếp này không hợp với em đâu, trông già hơn thấy rõ.
Cô nàng hài lòng nhìn mái tóc đã bị xoa thành ổ 5gà của cậu:
Ừ, như vậy mới giống kiểu tóc ở độ tuổi của em.

Chân Dương:
...
Mắt nhìn của Tăng Nguyệt Nguyệt có vấn đề rồi.

Chị Phó, đây là phiếu điểm của em trong kỳ kiểm tra của lớp em tháng trước.
Phó Thiên Thiên cầm lấy bảng điểm mà cậu đưa cho, kết quả các môn đều đạt điểm tuyệt đối.
Cô khẽ nhếch môi cười, sau đó vỗ nhẹ vai cậu:
Thành tích không tồi, lần sau tiếp tục cố gắng nhé.
Nhưng cũng phải chú ý
Trước kia lúc huấn luyện tôi, cô đâu có dịu dàng như vậy.
Cậu tò mò nhìn anh ta:
Ơ, chẳng lẽ chị Phó không dịu dàng ạ?
Anh ta tặc lưỡi, lắc đầu.

Trước đây, phải nói đội trưởng là một người dũng mãnh.
Anh nói cho nhóc biết nhé, một việc bọn anh chỉ cần làm được 80%, nhưng phải gắng đạt được 90% cơ.

Thiên Thiên, tớ bất bình thay cho cậu mà.
Ai bảo vừa nãy anh ta vụ và cho cậu.

Được rồi, sắp đến giờ rồi, hai người tìm chỗ nấp và sẵn sàng nghe lệnh của tôi bất cứ lúc nào.

Rõ!
Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh đồng thanh đáp.
Phó Thiên Thiên vừa ra lệnh xong, hai người kia lập tức đi tìm chỗ nấp.
Chân Dương:
...
Phó Thiên Thiên thờ ơ liếc anh ta.
Anh ta lập tức rụt cổ lại.
Tăng Nguyệt Nguyệt bất mãn nhảy ra.
Bây giờ trên đường chạy đang diễn ra các phần thi khác, bọn em sẽ vào sân trước năm phút diễn ra cuộc thi.
Em vẫn còn khoảng hơn bốn mươi phút nữa thì mới phải tập trung vào sân để chuẩn bị.

Em có tự tin vào chính mình không?

Cậu vốn định nói là mình không đủ tự tin cho lắm.
Một người là tay súng bắn tỉa, một người từng là
Thần trộm
.
Cả hai đều có thiên phú cực cao về phương diện ẩn nấp.
Chẳng mấy chốc, họ đã biến mất giữa đám đông.
Như thế thì cậu mới có thể bảo vệ được bản thân, thay vì phải được người khác bảo vệ và trở thành gánh nặng của người khác giống như bây giờ.

Sau khi nhóm Phó Thiên Thiên đến, đoàn của Bùi Diệp cũng đã đến trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng trường Tiểu học Vân Thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.