• 360

Chương 514: Kẻ có ý đồ với phó thiên nhiên, nhất định phải trả giá đắt


Thấy Chân Dương đang nhìn cô với vẻ mặt xấu hổ, Bùi Diệp nheo mắt đầy nguy hiểm.

Anh cẩn thận quan sát cậu.

Mỗi khi Phó Thiên8 Thiên đưa mắt nhìn đi nơi khác, cậu đều nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
Cô nheo mắt, đồng tử hơi co lại.
Bên kia màn hình camera, Bùi Diệp đang uống nước.
Bắt gặp ánh nhìn của cô trên màn hình, anh suýt phun nước ra ngoài.

Anh có nhìn thấy Thiên Thiên đi đâu không?
Anh sầm mặt nhìn Trịnh Tiên đứng đằng sau.
Trịnh Tiên:
...
Anh ta lộ vẻ lúng túng.
Lúc nãy đối diện với ánh mắt của Phó Thiên Thiên, anh ta cũng chột dạ quay đầu đi.
Việc anh phải làm bây giờ là chờ đợi.
Đúng như Bùi Diệp đoán, Phó Thiên Thiên thực sự đã lặng lẽ đưa Chân Dương đi trốn và cảm thấy có người đang nhìn trộm mình.
Cô dẫn Chân Dương nấp vào trong góc, nhưng vì không gian trong góc hơi chật hẹp nên cô kéo cậu đứng sát vào mình.
Anh ta vô thức liếc nhìn anh, quả nhiê6n thấy mặt anh xám xịt khi nhìn màn hình.
Chậc, chậc, cậu chủ đã phát hiện việc Chân Dương nhiệt tình quá mức với mợ chủ.
Ph5ải biết rằng Bùi Diệp là chúa hay ghen, Chân Dương dám có ý nghĩ với Phó Thiên Thiên, đây chẳng phải là muốn chọc anh lên cơn ghen sao? Nếu anh mà ghen thì hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.
Lúc này cô hẳn là đang nấp đi vì cảm nhận được có người đang theo dõi mình.
Nhưng Chân Dương đang tham gia cuộc thi của trường, lát nữa khi cậu ra sân, cô sẽ không thể nấp tiếp được nữa.
Đến lúc đó, dĩ nhiên là anh sẽ nhìn thấy cô.
Trịnh Tiên ngẩng đầu nhìn hình ảnh trước mặt.
Phó Thiên Thiên vừa vặn đứng gần ống kính.
Lúc cô lia mắt nhìn xung quanh, Chân Dương ngây ngốc nhìn cô, miệng cười vô cùng vui vẻ, Anh ta rời mắt nhìn sang Bùi Diệp.
Hắn nhìn cô, mỉm cười đẩy xấu xa.
Chân Dương cũng nhìn thấy hắn.
Cậu đã từng gặp hắn khi ba cậu qua đời.
Thấy vẻ mặt chột dạ của anh ta, Bùi Diệp không nói gì nữa.
Biết rằng hỏi anh ta cũng vô ích, anh lại ngoảnh đầu nhìn những người khác.
Vẻ mặt mọi người đều mù mờ.
Anh sầm mặt, bảo người của nhà trường tiếp tục điều chỉnh ống kính camera, thử tìm tung tích của Phó Thiên Thiên.
Tuy nhiên, cô dường như đột nhiên bốc hơi khỏi trường, bất luận người của trường tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng cô.
Tìm hồi lâu mà vẫn không thấy cô, cuối cùng Bùi Diệp dứt khoát từ bỏ việc tiếp tục tìm kiếm cô, mà bảo người chuyển sang camera gần cổng địa điểm thi đấu.
Cô rất có thiên phú về mặt này.
Không những thế, đây cũng là một môn học bắt buộc trước khi cô thực hiện nhiệm vụ sau khi trở thành người lính.
Muốn hoàn thành một nhiệm vụ, việc đầu tiên khi đến địa điểm là phải làm quen với hiện trường, nếu không thì làm sao có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ Phó Thiên Thiên chợt cảm thấy có ánh mắt mạnh mẽ đang chiếu vào mình.
Cô nhíu mày, quay người nhìn đi chỗ khác thì thấy một chiếc camera trên khung bóng rổ không xa ở phía sau.
Ánh mắt mạnh mẽ mà cô cảm nhận được đến từ khung bóng rổ kia.
Có người đang nhìn cô qua màn hình camera.
Tuy cách ống kính camera, cô không nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn chột dạ quay mặt đi.
Khi nhìn vào màn hình video phát trực tiếp lần nữa, anh phát hiện cô đã bất ngờ biến mất khỏi ống kính camera.
Cô đi đâu rồi? Bùi Diệp đặt tách trà xuống chiếc bàn trước mặt, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm Phó Thiên Thiên trên màn hình camera nhưng không hề thấy bóng dáng cô trong video.
Vậy mà lúc quay đầu lại, cô đã biến mất.

Tôi...
tôi không nhìn thấy ạ.

Nhìn một người mà cũng không xong.
Giọng nói của Bùi Diệp lộ rõ vẻ bực bội.
Ngay khi cô dẫn cậu trốn vào trong góc, một bóng người lẳng lặng tiến đến gần họ.

Không ngờ cô Phó lại xuất hiện ở đây, thật khiến người ta ngạc nhiên.
Phó Thiên Thiên lập tức cảnh giác quay đầu lại thì nhìn thấy một người mà cô không ngờ đến.
Người đó là Chung Bình Quân.
Có điều, mặc dù ánh mắt Bùi Diệp thi thoảng sẽ tập trung vào Chân Dương nhưng sự chú ý của anh chủ yếu vẫn đặt vào Phó Thiên Thiên.
Anh chăm chú theo dõi từng cử động của cô.
Bên rìa sân thể dục của trường, Phó Thiên Thiên nhanh chóng bao quát toàn bộ cảnh vật xung quanh.
Trịnh Tiên:
...

Chẳng phải chính anh cũng nhìn không xong sao? Ngặt nỗi, Trịnh Tiên chỉ dám nói câu đó trong lòng chứ không dám nói trước mặt Bùi Diệp.
Nếu không thì chính là tìm đường chết.
Trước đó cô đã lấy được bản đồ địa hình trường học, nhưng đó chỉ là bản đồ ba chiều của một tháng trước.
Hiện tại, do nhà trường đang tổ chức đại hội thể thao nên rất nhiều khán đài tạm thời sẽ được dựng lên.
Chỉ dựa vào bản đồ lập thể trước đó thì không cách nào biết được bản đồ địa hình chính xác, trừ khi phải hiểu hiện trường.
Khoảng cách gần như vậy khiến cậu đỏ bừng mặt.
Trời ạ, quả là quá gần, gần đến mức cậu chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào nơi mềm mại của cô.
Cậu đỏ mặt, không dám đứng sát vào cô quá.
Khi cô quay lại, cậu lại không nhìn cô nữa.
3Chỉ vì ánh mắt của cậu quả thật quá mãnh liệt nên dù nhìn qua ống kính, Bùi Diệp vẫn có thể cảm nhận được thiện cảm nồng đậm của cậu dành ch9o Phó Thiên Thiên.
Đương nhiên là Trịnh Tiên đứng sau lưng anh cũng nhận ra điều này.
Quả nhiên, sắc mặt anh càng tốt hơn.
Anh ta thầm mặc niệm cho Chân Dương.
Kẻ có ý đổ với Phó Thiên Thiên chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Hắn đến chia buồn nhưng cậu đã quên mất tên hắn.

Mặc dù không nhớ tên nhưng nhìn mặt hắn, cậu ý thức được sự nguy hiểm ngay lập tức.

Nhất là ánh mắt hắn nhìn Phó Thiên Thiên khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.