• 360

Chương 515: Có thể tôn trọng nghề nghiệp của hắn được không?


Lúc này trên người hắn không có hơi thở nguy hiểm đó.

Nghĩ vậy, cô liền quay người lại, tiếp tục quan sát xung quanh.

Thấy c8ô đưa lưng về phía mình, khóe miệng Chung Bình Quân giật một cái.
Bởi vì hắn nói mục tiêu của hắn không phải đứa trẻ mà cô đang bảo3 vệ nên cô hoàn toàn không bận tâm đến hắn.
Dù nói thế nào đi chăng nữa thì hai người họ cũng ở phe đối lập, một người là quân nhân9, một người là kẻ gian.
Cho dù mục tiêu của hắn không phải đối phương thì hắn cũng có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào.
Trợ lý hiệu trưởng đứng bên cạnh thật lòng lo lắng ông ta sẽ giật nốt mấy sợi tóc ít ỏi còn lại.
Cuối cùng, ông ta lấy làm lạ, hỏi trợ lý phía sau:
Vừa nãy tôi đã làm sai điều gì sao?

Trợ lý lập tức có phản ứng, vội vàng an ủi:
Hiệu trưởng, ông không làm gì sai đâu.
Hẳn là Tổng giám đốc Bùi đã nhìn thấy người quen trong video thôi.
Trợ lý này thường nhìn vào ánh mắt của người khác và để ý sự thay đổi trên nét mặt của họ nên dễ dàng chú ý đến một vài chi tiết.
Đó là khi Bùi Diệp nhìn thấy ai đó trên màn hình camera, sắc mặt anh mới đột nhiên thay đổi, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Nếu đúng là như vậy thì tốt.
Hiệu trưởng lẩm bẩm.
Chân Dương bĩu môi, cau mày liếc nhìn hắn với vẻ bất mãn.

Chị Phó, sao anh ta cứ đi theo chúng ta thế?
Phó Thiên Thiên không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói:
Anh ta rảnh rỗi quá ấy mà, mặc kệ anh ta đi.
Chung Bình Quân
rảnh rỗi quá
:
...
Tiếp theo, không chỉ cô phớt lờ hắn mà Chân Dương cũng rất nghe lời cô, coi hắn như người vô hình.
Chung Bình Quân bị coi như người vô hình vẫn theo sau Phó Thiên Thiên không biết chán, cùng họ tránh camera giám sát và những nguy hiểm vô hình.
Nếu cậu rút khỏi cuộc thi thì cô đã không mệt mỏi như vậy.
Vì sợ mang đến phiền toái cho cô nên cậu nghe lời cô trong suốt quá trình.
Cô muốn cậu đi hướng Đông, cậu tuyệt đối không đi hướng Tây.
Sao hắn cũng ở trong trường? Anh thoáng trông thấy một vạt áo quen thuộc cách hắn không xa.
Đó là sơ hở do Chân Dương không giỏi ẩn nấp để lộ ra.
Hắn thể mà lại đi theo Phó Thiên Thiên.
Vậy6 mà cô lại yên tâm giao phía sau của cô cho hắn thế này.
Điều đó có phần xem thường hắn.
Sau khi xị mặt, Chung Bình Quân số5t ruột nhắc nhở Phó Thiên Thiên:
Tôi nói này cô Phó, cô cứ yên tâm đưa lưng về phía tôi như vậy, chẳng lẽ...
Trường tiểu học của họ đều nhờ vào sự đầu tư của Tập đoàn Bùi thị, nếu làm mất lòng Bùi Diệp thì e rằng sau này, trường họ sẽ khó mà nhận được sự hỗ trợ nữa.
Thời gian Chân Dương vào sân thi đấu đã mỗi lúc một đến gần, Phó Thiên Thiên đã dẫn cậu thay đổi vài vị trí nhưng Chung Bình Quân vẫn cứ bám theo hai người họ như hình với bóng.
Lần này, cô dẫn cậu nấp ở một chỗ khá vắng người.
Nhưng cô khăng khăng muốn cậu tham gia cuộc thi đúng hẹn, những việc khác cứ giao cho cô.
Mặc dù cậu không biết cô muốn làm gì nhưng cậu tin ở cô và không rút lui khỏi phần thi của mình.
Có điều, chứng kiến việc cô dẫn cậu đi nấp khắp nơi như này, cậu hơi hối hận vì đã đồng ý với cô.
Chậc chậc...
Hắn vẫn nhàn nhã đứng cách cô một bước chân và cười híp mắt nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt cùng với hơi thở của hắn, cô quay đầu lại trừng mắt với hắn:
Sao anh vẫn còn ở đây?
Giọng nói của cô sặc mùi chán ghét.
Một lần, lúc bóng dáng hắn lọt vào ống kính camera, hắn thoáng nhìn về phía camera rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Bên kia màn hình camera, Bùi Diệp cũng đã phát hiện ra hắn và chạm phải ánh mắt của hắn.
Chung Bình Quân! Đội đồng tử của Bùi Diệp co lại.
Thật không biết xấu hổ! Bùi Diệp không nhịn được nữa, dứt khoát đứng dậy, đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn anh:
Ơ, Tổng giám đốc Bùi, anh định đi đâu thế?
Trịnh Tiên dẫn theo một nhóm vệ sĩ của nhà họ Bùi đi theo sau anh, bèn ngăn hiệu trưởng cũng muốn đi theo lại:
Tổng giám đốc của chúng tôi có việc, xin hiệu trưởng đừng đi theo.
Nói rồi, anh ta liền rời đi, để lại hiệu trưởng với vẻ mặt ngơ ngác.
Ông ta túm mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu.
Chung Bình Quân:
...

Lần đầu tiên hắn có cảm giác thất bại khi làm một sát thủ.

Cô Phó à, vào lúc này, chẳng phải cô nên nói là sẽ bắt tôi vào nhà tù tối cao của quân đội sao?
Giọng nói của Phó Thiên Thiên đã trở nên mất kiên nhẫn:
Anh yên tâm, đợi sau khi xong việc của mình, tôi nhất định sẽ bắt anh vào nhà tù tối cao.

Khóe miệng Chung Bình Quân nhếch lên nụ cười vui vẻ:
Được, tôi chờ cô.
Cô tưởng rằng hắn sẽ rời đi sau khi hắn nói như vậy.
Nào ngờ hắn vẫn mặt dày đứng đợi bên cạnh cô và nhìn cô cảnh giác quan sát xung quanh.
Một lúc sau, cô dẫn Chấn Dương rời khỏi đó, hắn cũng lập tức đi theo, cứ theo sát phía sau họ chẳng khác gì miếng cao dán.
Đến nơi, cô liền đẩy cậu ra sau lưng mình.
Cậu biết lần này có một số kẻ muốn gây bất lợi cho cậu thế nên cô mới đến trường để bảo vệ cậu.
Vốn dĩ hôm qua cậu gọi điện cho cô, nói là muốn rút lui khỏi cuộc đua tám trăm mét của mình, như vậy cô sẽ không phải gặp phiền phức nữa.
cô không sợ tôi nhân cơ hội giết cô sao?
Phó Thiên Thiên thậm chí còn chẳng buồn liếc hắn lấy một cái, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, bắt đầu muốn đuổi.

Chẳng phải anh có nhiệm vụ khác sao? Anh bận thì cứ đi đi!
Chung Bình Quân:
...
Trước đây nếu chạm mặt hắn và biết hắn có nhiệm vụ, cô nhất định sẽ ngăn cản hơn bằng được.
Bây giờ thì ngược lại...
Theo cô đi nấp một hồi, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự căng thẳng của cô.

Dây thần kinh của cậu cũng kéo căng theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.