• 453

Chương 516: Ừm...


Người như vậy xưa nay không có sức chiến đấu.

Thế nên kẻ đó lặng lẽ mò đến bên cạnh Chân Dương.

Bọn chúng đ8ã nhận được lệnh từ chủ của mình, Chân Dương hại Tiểu Đao mất mạng nên cậu ta nhất định phải chết.
Không hiểu sao, sau khi nghe thấy câu này của hắn, cậu lập tức quay người đi.
Chung Bình Quân:
...
Chậc chậc, cậu nghe lời thế này...
Bọn họ càng ngày càng không coi hắn là sát thủ, người nào cũng giao sau lưng của mình cho hắn.
Đồng tử co lại, hắn khẽ vuốt gò má.
Chậc chậc, vậy mà lại có kẻ coi thường hẳ5n, thậm chí còn muốn giết người ngay trước mắt hẳn.
Đây là...
Tuy họ không tin tưởng hắn nhưng qua hành động vừa rồi của hắn, có thể thấy rằng có hắn ở bên cạnh Chân Dương, vấn đề an toàn của cậu sẽ không còn nghiêm trọng.
Vì vậy họ lập tức nghe lời hắn, đưa hai xác chết
di.
cô đã có ý đồ.
Nhìn dáng vẻ cầu xin của Chân Dương, hắn chợt mềm lòng.

Được rồi, được rồi, tôi đưa cậu qua đó.

Cảm ơn anh.
Thấy hắn định rời đi thật, cậu cuống lên, vội kéo ống tay áo hắn:
Anh...
anh đừng đi!

Hoặc cậu ở lại đây để bị giết, hoặc đi theo tôi! Cậu chọn đi.
Chân Dương cười ngượng, chỉ về phía sân thể dục:
À, còn năm phút nữa là em phải vào sân.
Anh...
Chung Bình Quân chẳng thèm liếc bọn chúng, chỉ khịt mũi một tiếng rồi cử động cổ tay, khiến hai con dao đâm ngược vào chỗ hiểm trên bụng hai tên sát thủ kia.
Hai tên đó nhìn nụ cười cuốn hút trên mặt hắn với vẻ không dám tin.
Một người trong số chúng càng không dám tin hơn:
Tại...
hắn là Dạ Xoa! Sát thủ hàng đầu khiến người ta vừa nghe tên đã sợ vỡ mật trong giới sát thủ, không ngờ lại...
trông như thế này.
Rồi bọn chúng ngã xuống trước mặt Chung Bình Quân.
Anh ơi, anh họ gì ạ?

Chung.

Cảm ơn anh Chung.
Hắn cảm thấy khó chịu trong người.
Hắn đã quen với việc được cầu xin khi ra tay giết người, bây giờ nghe Chân Dương nói cảm ơn mình, hắn cảm thấy không thoải mái.
Nhất định là gần đây không nhận vụ giết người nào nên mới khó chịu.
Hắn thở dài rồi quay lại mỉm cười với hai kẻ đang đi tới.
Bọn chúng đã nhanh chóng áp sát hắn, chia ra tiếp cận hắn từ hai hướng.
Mỗi người cầm một con dao, tránh đám đông và định đâm vào bụng hắn.
Dạ Xoa.
Nghe thấy hai từ đó, người nọ kinh hãi ra mặt.
Dạ Xoa...
có thể đưa em đến lối vào ở bên kia không?
Chung Bình Quân:
...
Hắn là một sát thủ, tại sao bây giờ mọi người lại coi hắn như vệ sĩ mà sai bảo vậy? Hắn trừng mắt với Chân Dương.
Cậu cười hì hì, chắp tay cầu xin hắn.
Hắn xoa trán.
Trên thực tế, đội vệ sĩ chỉ sẵn sàng cứu Chân Dương, còn sự sống chết của Chung Bình Quân không nằm trong phạm vi bảo vệ của họ.
Không ngờ hắn lại giải quyết hai tên sát thủ kia.
Trong trường học có hai xác chết, nếu bị người khác phát hiện chắc chắn sẽ dẫn đến hoảng loạn, đồng thời ảnh hưởng đến đại hội thể thao hôm nay.
sao? Sao...
mày lại có thể giết hai bọn tao?
Hắn nở nụ cười mê hoặc, ghé sát bên tai người nọ, khẽ phả hơi thở vào tai hắn ta:
Bởi vì...
tao là Dạ Xoa.

Chỉ cần giết đư3ợc cậu ta là bọn chúng đã lập công.
Hai kẻ đó thừa cơ rút con dao trước ngực ra, nhanh chóng đến gần Chung Bình Qu9ân và Chân Dương với ánh mắt lóe lên sát khí.
Chung Bình Quân đang đọ mắt với Chân Dương đã cảm nhận được có hai k6ẻ đang lặng lẽ đến gần mình.
Sau khi giết chết hai sát thủ, hắn bình thản vẫy tay về phía đội vệ sĩ nhà họ Bùi đang chuẩn bị hành động.
Hắn chỉ vào hai xác chết ở dưới đất để ra hiệu, ý bảo người của đội vệ sĩ hãy xử lý hai cái xác này.
Hắn hành động quá nhanh, đội vệ sĩ còn chưa kịp ra tay thì hắn đã khống chế hai tên sát thủ.
đang khiêu khích hắn sao? Hắn cười khẩy một tiếng.
Chân Dương là một cậu bé thông minh, cũng đã nhanh chóng nhìn thấy có người đang tiếp cận cậu và Chung Bình Quân.
Nhưng hai người đó đến gần từ hai hướng, cậu hoàn toàn không thể trốn.
Con dao găm của bọn chúng còn chưa đâm trúng hắn thì hắn đã nhanh tay hơn, tóm lấy cổ tay bọn chúng cùng lúc, ngăn con dao bọn chúng đâm tới.
Hai kẻ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời dồn sức, định đâm mạnh con dao xuống.
không phù hợp với trẻ em.
Nếu để Phó Thiên Thiên biết hắn giết người ngay trước mặt Chân Dương, e rằng cô sẽ không vui.
Hắn tạm thời không muốn thế.
Chân Dương:
...

Sau khi người của đội vệ sĩ nhà họ Bùi mang hai cái xác đi, Chung Bình Quân mới vỗ vai Chân Dương:
Được rồi, có thể quay người lại rồi.
Cậu quay đầu lại theo lời hắn.
Lúc này hai tên sát thủ định giết cậu khi nãy đã biến mất.
Bọn chúng đâu rồi?
Đã giải quyết xong chúng rồi.
Lúc này hắn bỗng hối hận vì vừa nãy đã đi theo Phó Thiên Thiên.
Thảo nào cô không đuổi hắn đi.
E rằng...
Được rồi, đi theo tôi.

Chân Dương nhíu mày:
Không được, em phải ở đây đợi chị Phó.
Nếu trở lại mà không thấy em, chị ấy sẽ lo lắng.

Được, nếu cậu muốn đợi ở đây thì cậu đợi một mình đi, tôi đi trước!
Hắn phất tay với cậu một cách phóng khoáng.
Phó Thiên Thiên vừa mới rời đi thì bọn chúng đã áp sát.
Xem ra bọn chúng đã có âm mưu từ trước.
Chị Phó đã đi đâu? Chị ấy để một mình cậu ở lại đây, cậu phải làm thế nào bây giờ? Thật đáng ghét, cậu phải trốn thế nào đây? Trong lúc cậu đang căng thẳng, Chung Bình Quân đứng trước mặt cậu bỗng nhiên nói:
Quay sang chỗ khác đi!

Tại sao?
Hắn giơ tay trái vuốt ống tay áo bên phải của mình, tay phải nắm thành nắm đấm và nở nụ cười quyến rũ:
Cảnh tiếp theo, ừm...
Thế là tổ hợp kỳ lạ Chung Bình Quân và Chân Dương liền đi về hướng lối vào sân thể thao.

Có hắn hộ tống, cậu dễ dàng đến được cổng vào.

Sau khi xác minh thân phận, cậu được đi qua cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.