Chương 517: Đã bắt được phó thiên thiên
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1061 chữ
- 2022-02-10 01:06:12
Khóe miệng của bọn chúng đắc ý nhếch lên, Tính cảnh giác của Phó Thiên Thiên kém đến mức này, muốn bắt cóc cô quả là dễ 8như trở bàn tay.
Cách đó không xa, hai kẻ cầm súng gây mê nhắm vào cô cùng lúc rồi bắn kim tẩm thuốc mê vào ngư3ời cô.
Không những thế, người mà bọn chúng tưởng là đã bất tỉnh lại đang mở mắt và đứng dậy.
Cả hai đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Một tên lập tức lấy bộ đàm ra, định gọi cho đồng bọn để họ đến cứu mình thì đột nhiên có một bàn tay vụt qua trước mặt.
Phó Thiên Thiên giật lấy bộ đàm trên tay hắn, sau đó cô tắt bộ rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Lập tức mắt bọn chúng tôi sầm rồi ngã xuống đất.
Hai kẻ còn lại thấy đồng bọn của mình bỗng ít đi hai người.
Mày quên trên đời này còn có thứ gọi là áo chống đạn sao? Áo chống đạn còn có thể chống được đạn, huống hồ là kim tẩm thuốc mê cỏn con kia của mày.
Sắc mặt người đàn ông đó chợt thay đổi.
Hắn kinh hãi há to miệng đến độ dường như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Những người trong quân đội sẽ mặc áo chống đạn khi ra ngoài để đề phòng bất trắc.
Cô ta đã đến đại hội thể thao này thì ắt đã có sự chuẩn bị.
Không ngờ chỉ cần một mũi kim gây mê cỏn con là đã giải quyết được cô ta.
Thật là quá đơn giản.
Dù bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn.
Phó Thiên Thiên đã tỉnh lại rồi.
Hắn bòn rút con dao để trước ngực ra rồi chỉ vào mũi cô.
Phó Thiên Thiên dửng dưng liếc hắn với ánh mắt lạnh lùng và mỉa mai.
Cô...
cô đã trúng kim gây mê của chúng tôi, sao lại không hề hấn gì?
Người nọ còn chưa nói hết câu thì nhận ra trên tay mình không có gì.
Bốn kẻ kia trắng trợn vây quanh cô.
Bọn chúng bắt đầu thảo luận:
Ông chủ còn nói Phó Thiên Thiên rất khó bắt, ngay cả bọn Sư Tử cũng bị thua dưới tay cô ta.
Cô ta đã bị trúng kim tẩm thuốc mê, không cần dùi cui điện của mày đâu.
Đúng thế, thuốc mê trên cây kim này bắn trúng con trâu nặng một tấn cũng phải mất mười hai tiếng nó mới tỉnh lại, không cần phải vẽ vời thêm chuyện đâu.
Nhưng mà...
Người cầm dùi cui điện vẫn cảm thấy không yên tâm.
Được rồi, được rồi, nhanh chóng thông báo cho nhóm là chúng ta đã bắt được Phó Thiên Thiên, có thể rút lui rồi.
Một kẻ khác ngắt lời tên cầm dùi cui điện.
Cây kim tẩm thuốc mê với liều lượng rất mạnh, có thể dễ dàng hạ gục một con trâu, huống chi là một con n9gười.
Phó Thiên Thiên đột nhiên ngã xuống, đúng như những gì bọn chúng mong đợi.
Mẹ kiếp, cô ta mặc áo chống đạn.
Bọn chúng đã quên mất điều này.
Đúng vậy, lát nữa chúng ta đưa cô ta về, chắc chắn có thể khiến bọn Sư Tử tức chết.
Sư Tử vẫn luôn chèn ép lão đại của chúng ta.
Lần này cuối cùng hội mình cũng có thể nở mày nở mặt rồi.
Người cầm dùi cui điện giơ dùi cui lên:
Ba đứa bây tránh ra, để tạo cho cô ta thêm một phát, tránh để lát nữa cô ta tỉnh lại.
Những tên khác đều gạt đi.
Người đàn ông bên cạnh gã đang cầm dùi cui điện hoảng sợ nhìn Phó Thiên Thiên.
Khi nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của cô, hắn lại quên lấy vũ khí của mình ra, mà chỉ vào cô bằng tay không.
Thấy cảnh này, bốn ngư6ời quá đỗi vui mừng, liền lơ là cảnh giác và đi về phía cô.
Vì cô đứng ở chỗ khá khuất nên không ai phát hiện r5a cô ngã xuống.
Hắn ta rầu rĩ nói:
Tao đã nói là bồi thêm cho cô ta một phát, chúng mày cứ không chịu nghe tao.
Bây giờ cô ta đã đứng dậy, mày bảo phải làm thế nào đây?
Lúc nãy bọn tao không cho mày bồi thêm phát nữa, mày cứ làm luôn chẳng phải là xong sao? Mày cứ nghe theo bọn tao làm gì?
Tên cầm dùi cui điện:
...
Bọn chúng liếc nhìn nhau.
Bây giờ chúng ta chỉ cần đưa cô ta về, giao cho ông chủ là có thể lĩnh thưởng.
Đi, chúng ta khiêng cô ta đi!
Sau khi bốn người đàn ông thảo luận xong, hai người trong số chúng đưa tay về phía Phó Thiên Thiên, định khiêng cô rời khỏi đây.
Lúc này Phó Thiên Thiên đang nằm dưới đất đột nhiên mở bừng mắt, nhổ hai cây kim tẩm thuốc mê trên hai cánh tay mình ra, rồi nhanh chóng đâm vào mu bàn tay của hai kẻ kia.
Sau đó, có kẻ lấy bộ đàm ra báo cho đồng bọn.
Nói xong, hắn ta vui vẻ nói:
Được rồi, tao đã thông báo với bọn nó.
Người đứng bên cạnh hắn là tên vẫn luôn cho rằng phải chích cho cô một phát dùi cui điện.
Nhưng giờ cô đã đứng dậy, nếu chúng ngang nhiên bồi thêm cho cô một cú nữa thì đó hoàn toàn là điều không thể.
Tên kia:
...
Chết tiệt! Cướp bộ đàm của hắn đã đành, còn tắt bộ đàm của hắn một cách ngạo mạn như vậy rồi vứt vào thùng rác.
Đây chẳng phải là vả vào mặt hắn sao? Phó Thiên Thiên khoanh tay, nhếch môi nhìn người đàn ông cầm dùi cui điện:
Mày muốn tạo làm hay mày tự làm? Có điều, nếu tao ra tay...
Trong lúc nói chuyện, cô nắm hai tay thành nắm đấm, các khớp xương phát ra tiếng rất vang và cực kỳ đáng sợ.
Tao mà ra tay là sẽ khá nặng đấy.
Người đàn ông cầm dùi cui điện mếu máo, vội nói:
Đừng, đừng, không cần cô phải ra tay đâu, tôi tự làm được rồi!
Dứt lời, hắn ta cầm dùi cui điện dí mạnh vào phần cổ lộ ra ngoài của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.