• 453

Chương 518: Cô chỉ đứng xem mà không giúp, có phải rất quá đáng không?


Gã lúng túng nhìn Phó Thiên Thiên, thậm chí còn toát mồ hôi trên trán.

Những đồng bọn của gã từng người ngã xuống rất 8gọn gàng, sao đến lượt gã lại gượng gạo như vậy? Có điều, Phó Thiên Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào gã và không bỏ qua.

3
A...
Người đó cầm con dao, hình như đang chuẩn bị tấn công anh ta, nhưng còn chưa ra tay thì đã bị Tăng Nguyệt Nguyệt bắn trúng giữa hai đầu lông mày rồi đổ gục.
Anh ta hơi kinh ngạc.
Vừa rồi Tăng Nguyệt Nguyệt đã cứu mạng anh ta.
Anh ta quay người, liếc nhìn về phía cô và làm một cử chỉ với cô.
Cô cũng làm động tác
OK
với anh ta.
Đúng lúc này,mặt cô biến sắc, nâng khẩu súng trong tay lên, nhắm vào Trịnh Tiên.
Những gì cô phải làm bây giờ là tìm những kẻ còn lại.
Cô nhấn vào bộ đàm trong tai:
Ngô Danh, Nguyệt Nguyệt, những ai đã nghe bộ đàm cách đây khoảng hai mươi phút, bây giờ hai người khóa bọn chúng lại, có thể ra tay rồi.
Qua bộ đàm, Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt đáp:
Rõ!
Cùng lúc ấy, Bùi Diệp ở cách đó không xa cũng ngầm đưa ra mệnh lệnh giống như Phó Thiên Thiên.
Khi Tăng Nguyệt Nguyệt chuẩn bị hạ gục một mục tiêu, người đó đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt cô.
Phó Thiên Thiên nhìn người đàn ông ngã xuống trước mặt mình bằng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe mắt hơi nhếch lên.
Phải nói là những người được sai đến bắt cóc cô đều quá kém, và còn...
có chỉ số IQ đáng lo ngại.
Có lẽ vì hắn đã ở bên cạnh Chân Dương trước đó, những kẻ tập kích hắn tưởng hắn cùng phe với cậu, nên mới muốn xử lý hắn.
Khi con dao găm của người kia suýt nữa thì đâm trúng Chung Bình Quân, hắn thình lình xoay người, dùng một tay bóp cổ đối phương và nhanh chóng cướp lấy con dao, sau đó cắt đứt động mạch của đối phương.
Một đòn trí mạng.
Hiện giờ xem ra nhiệm vụ của cô hôm nay không chỉ đơn giản là bảo vệ cậu.
Có điều, khi nãy những kẻ kia vây quanh cô, bọn chúng đã nói với người khác rằng đã bắt được cô.
Do đó mối đe dọa của cô coi như tạm thời được giải trừ.
Cậu vẫn đang nghe giáo viên phổ biến về quy tắc cuộc thi ở lối vào.
Vài vệ sĩ nhà họ Bùi đang canh chừng bên cạnh lối vào, lại có Chung Bình Quân ở đó theo dõi nên cô không quá lo lắng về cậu.
Có một nhóm người đuổi giết cậu, còn có một nhóm khác đối phó riêng với cô.
Cô nhìn thấy Trịnh Tiên đứng ở vị trí mà mục tiêu vừa mới xuất hiện, còn mục tiêu thì đã bị đánh ngất xỉu, đang nằm bên chân anh ta.
Thấy anh ta giải quyết người nọ, cô chớp chớp mắt.
Trịnh Tiên dường như đã biết vị trí ẩn nấp của cô.
Cô trở lại bên rìa sân thể thao, quan sát Chân Dương đang đứng trong sân.
Đã có Bùi Diệp giải quyết những người muốn tấn công cô, vậy cô chỉ cần giải quyết những người đang đe dọa đến Chân dương.
Cô chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy có người đã đến gần Chung Bình Quân, cô khẽ nhướng mày và dừng bước, định để xem hắn sẽ làm gì kẻ đó.
Anh ta quay đầu lại, dùng tay ra hiệu cảm ơn với cô.
Ngay sau đó, hai người tiếp tục cuộc chiến.
Bởi vì nghe Tăng Nguyệt Nguyệt nói rằng Trịnh Tiên dẫn theo thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đến hiện trường và đang tìm kiếm những kẻ muốn đối phó với cô, nên Phó Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Có những thuộc hạ như thế này mà tổ chức được thành lập bởi người đứng đằng sau đã sai khiến bọn chúng vẫn có thể chống đỡ được đến bây giờ.
Khi cô đang suy nghĩ về điều đó thì ông chủ Bạch ở xa tận chợ đen bỗng hắt hơi một cái.
Một tên đàn em bên cạnh nhìn ông ta với vẻ quan tâm:
Ông chủ, ông bị cảm à?
Ông ta cau mày:
Chắc là không phải, tôi nghĩ chắc là có người đang nói xấu sau lưng tôi.
Khóe miệng tên đàn em giật giật, không nói gì nữa.
Ông ta chuyển chủ đề:
Phải rồi, chuyện ở đại hội thể thao của trường tiểu học Vân Thành bố trí thế nào rồi?
Tên đàn em vội vàng đáp:
Thưa ông chủ, chúng tôi vừa nhận được câu trả lời của các anh em đi cùng bọn Lý Ngũ, nói rằng bọn họ đã bắt được Phó Thiên Thiên, hiện đang trên đường chuẩn bị về chợ đen.

Vừa nghe thấy vậy, ông ta vui mừng ra mặt:
Tốt lắm, sau khi bọn họ về, tôi sẽ trọng thưởng.
Trong lúc phấn khởi, ông ta không ngờ rằng một nhóm đàn em của mình đã ngã xuống.
Tại đại hội thể thao, Phó Thiên Thiên thoáng nhìn về phía Chân Dương.
Anh ta hơi sững sờ.
Anh ta không biết tại sao cô lại chĩa súng vào mình, nhưng trực giác của anh ta mách bảo rằng cô sẽ không làm anh ta bị thương.
Khi viên đạn xé gió xẹt qua tai, anh ta quay phắt đầu lại thì thấy một người đã ngã xuống phía sau anh ta.
à, cô đừng lo, để tự tôi, để tự tôi, không phiền cô phải ra tay đâu.
Nói đoạn, gã lấy khẩu súng gây mê trên ta9y đồng bọn, bắn một phát vào cánh tay mình.
Gã không mặc áo chống đạn, sau khi trúng kim gây mê, thuốc mê ngấm vào má6u gã rồi nhanh chóng phát huy tác dụng.
Trước mắt tối sầm, gã mừng rỡ nói:
Cuối cùng tôi cũng có thể ngã rồi.
Nói x5ong, gã mềm oặt ngã xuống đất.
Có thể nói hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Khi đối mặt với nguy hiểm, nếu bạn không tàn nhẫn với kẻ địch thì đó là bạn đang tàn nhẫn với bản thân mình.

Không ai biết liệu vào giây sau bạn có chết trên tay kẻ địch không.

Tiếp theo, người của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đi đến đón lấy thi thể trên tay Chung Bình Quân và mang đi.

Nhìn thấy cảnh này, Phó Thiên Thiên khẽ nhếch mày.

Không ngờ các thành viên đội vệ sĩ nhà họ Bùi lại nghe lời hắn như vậy.

Họ thế mà lại trở thành nhân viên chuyên dọn dẹp cho hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.