• 360

Chương 522: Lật lọng là đặc quyền của riêng phụ nữ


Tất nhiên, nếu họ sinh nhiều thì đến lúc đó để một đứa theo họ Phó cũng được.
Chân Dương ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô. <8br>
Còn Bùi Diệp cũng vui ra mặt khi nghe thấy câu này.

Có điều, không hiểu vì sao Chân Dương lại cảm thấy s3ắc mặt của Chung Bình Quận rất nặng nề, như thể có người nợ hắn rất nhiều tiền vậy.

Không những thế, hắn còn nh9ìn cậu chằm chằm.
Vừa nghe cô đòi lấy cúp và huy chương của mình, ánh mắt Chân Dương hiện lên vẻ lo lắng, trong lòng cuống lên.
Cậu vốn muốn tặng cúp và huy chương cho Phó Thiên Thiên.
Nhưng bây giờ Tăng Nguyệt Nguyệt đã lấy đi rồi.
Trịnh Tiên nhát gan này, thật quá đáng! Thấy bản thân không còn được bảo vệ, cậu lập tức chạy trốn lần nữa, Tăng Nguyệt Nguyệt gần như đuổi sát theo cậu như hình với bóng.
Hai người lại bắt đầu rượt đuổi.
Nhìn bề ngoài thì Tăng Nguyệt Nguyệt đuổi theo cậu nhưng cô chỉ đang trêu đùa cậu mà thôi.
Bằng không, tôi đánh má trái của anh cho đều luôn đấy.
Tăng Nguyệt Nguyệt đe dọa.
Trịnh Tiên chạm vào bên má phải bị cô đánh sưng trước đó, vô thức định tránh ra.
Bấy giờ Chân Dương đứng sau lưng anh ta bên nhanh chóng kiễng chân, ghé sát vào tai anh ta, nói nhỏ:
Anh Trịnh, em biết anh thích chị Tăng nhé.

Nhưng mà giờ chị đột nhiên lại muốn lấy rồi.
Tăng Nguyệt Nguyệt cười híp mắt nhìn cậu.
Cậu nhanh chóng trốn vào sau lưng Phó Thiên Thiên:
Người lớn nói phải giữ lời chứ, không thể cứ lật lọng được!

Chẳng phải luôn nói chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy à? Chị là phụ nữ nhé, lật lọng là đặc quyền của phụ nữ mà.
Cô đuổi theo Chân Dương.
Cậu ôm chặt cúp và huy chương chạy trốn.
Cậu thót tim.
Chuyện gì vậy? Cậu đã nói gì sai sao? Hình như cậu không nói sai điều g6ì thì phải? Huống hồ những người khác đều vui vẻ, chỉ có Chung Bình Quân là có sắc mặt khó coi.
Có lẽ hắn buồn 5bực vì chuyện khác.
Cấp dưới mù mờ:
Ơ, tôi nói muốn tìm anh khi nào?
Trịnh Tiên trợn mắt với cấp dưới, sau đó liên tục nháy mắt ra hiệu với anh ta:
Chẳng phải năm phút trước, cậu vừa bảo là muốn tìm tôi sao?
Cấp dưới im lặng một lúc rồi từ từ hiểu ra:
À à, anh nói việc đó hả? Phải rồi, tôi có việc muốn gặp anh.
Bây giờ anh rảnh không?

Có, cực kỳ rảnh.
Anh ta và cấp dưới rời đi.
Chân Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng lưng anh ta.
Theo lý thì cô cũng là trưởng bối của cậu, còn từng giúp và bảo vệ cậu.
Cô muốn có cúp và huy chương của cậu, cậu nên đưa cho cô mới phải.

Vậy...
Chân Dương vừa cười vừa đưa chiếc cúp và huy chương trên tay đến trước mặt Phó Thiên Thiên:
Chị Phó, đây là cúp và huy chương mà em vừa giành được, em tặng...
Cô nhìn chiếc cúp và huy chương của cậu, còn chưa cầm lấy thì Tăng Nguyệt Nguyệt đã nhanh tay lấy mất và ngắm nghía tỉ mỉ.

Ô, đây chính là cúp và huy chương hạng nhất của trường tiểu học Vân Thành đấy, đẹp thật.
Tiểu Dương Dương, em tặng chị cúp với huy chương này được không?
Cô đã sưu tầm rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ sưu tầm cúp và huy chương của đại hội thể thao trong trường tiểu học.
Mọi người mỉm cười nhìn hai người họ.
Cuối cùng, họ chạy đến bên cạnh Trịnh Tiên.
Cậu trốn sau lưng anh ta.

Anh Trịnh ơi, cứu em với!
Anh ta vừa mới đi tới, không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bảo vệ cậu sau lưng, cảnh giác nhìn người đang đi tới.
Vừa nhìn thấy đó là Tăng Nguyệt Nguyệt, khóe miệng anh ta liền xệ xuống.

Đội trưởng Trịnh, tôi khuyên anh giao Chân Dương ra ngay lập tức.
vậy cũng được ạ! Chị nhất định phải giữ gìn cẩn thận nhé!
Giọng của cậu rất không tình nguyện.
Cúp và huy chương của cậu ơi! Dù Tăng Nguyệt Nguyệt rất muốn có được chiếc cúp và huy chương, nhưng nhìn vẻ không nỡ trong mắt cậu, cô lại không đành lòng.
Cô phì cười, đẩy lại cúp và huy chương vào trong tay cậu.
Nếu anh có thể khiến chị ấy không cướp mất cúp và huy chương của em, em sẽ giúp anh theo đuổi chị ấy.
Trịnh Tiên:
...
Thằng ranh này thế mà lại hối lộ anh ta.
Tăng Nguyệt Nguyệt đi đến trước mặt anh ta, quát:
Trịnh Tiên, anh tránh ra cho tôi!
Anh ta ho nhẹ một tiếng rồi đứng thẳng người, chắn trước mặt cậu:
Cô Tăng, Chân Dương vẫn còn là trẻ con, cô đừng chấp nhặt với trẻ con chứ?
Cô khịt mũi:
Trẻ con? Sắp lên cấp hai rồi mà vẫn là trẻ con? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không tránh ra thì tôi sẽ ra tay với anh thật đấy.
Trịnh Tiên:
...
Điều này khiến anh ta đau đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tiên nhìn cấp dưới và kéo anh ta sang bên:
À, vừa nãy cậu nói với tôi là tìm tôi có việc hả? Việc gì vậy?

Tăng Nguyệt Nguyệt cười tinh quái, lập tức định cầm lấy cúp và huy chương trên tay Chân Dương.

Nếu em đã nói thế thì lại tặng cho chị đi!
Tưởng là có thật sự muốn lấy cúp và huy chương của mình, cậu bèn sợ hãi, giấu ngay cúp và huy chương ra sau lưng, mặt cũng tái đi.

Ơ, chị Tăng, chẳng phải chị vừa nói là không muốn lấy sao?
Cậu bắt đầu lắp bắp vì hoảng sợ.

Trông vẻ mặt không nỡ của em kìa.
Em tưởng chị muốn lấy cúp và huy chương của em thật à? Trả lại cho em đấy! Vừa nãy chị chỉ đùa với em thôi!
Chân Dương lập tức mừng rơn trong bụng.
Tuy nhiên, cậu không thể hiện quá nhiều ra mặt.

À...
chị Tăng, huy chương đó, không phải là em không nỡ.
Nếu chị muốn lấy cũng được ạ.
Có điều, khi cậu nói những lời này, độ cong khóe môi của cậu đã để lộ tâm trạng cậu.
Với kỹ năng của mình, nếu cô thật sự muốn bắt Chân Dương thì chỉ là chuyện đơn giản như diều hâu bắt gà con.

Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên nhìn về phía bên đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.