• 360

Chương 523: Tất nhiên là không phiền rồi


Huống hồ bình thường đầu thể xem được kịch hay của đội trưởng.

Hơn nữa, Chung Bình Quân kia vừa nhìn đã thấy không phải dạng tốt lành 8gì.

Nếu hắn thật sự bắt cóc đội trưởng thì đội đột kích Hắc Ứng phải làm thế nào? Đội của họ vẫn đang đợi cô trở về đấy.
Tăng Nguyệt Nguyệt nở nụ cười tươi với hắn.
Nụ cười đó như đang nói: Chỗ này là của tôi.
Hắn nhìn lướt qua Bùi Diệp đang ngồi bên tay trái Phó Thiên Thiên.
Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh cũng xuống xe từ phía bên kia.
Xe của Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đến nơi trước, hai người đã đi vào trong sảnh lớn của khách sạn.
Chung Bình Quân cũng đi thẳng vào trong.
Khi nhìn thấy việc mà hai người họ định làm, cô khẽ nhíu mày rồi quay người đi làm như không biết gì.
Bùi Diệp xác nhận số phòng đã đặt trước với nhân viên lễ tân.
Sau đó, cả nhóm được nhân viên nhà hàng đưa đến phòng riêng.
Suy nghĩ một lúc, hắn ngồi xuống bên phải của Tăng Nguyệt Nguyệt.
Ngô Danh bước vào sau, nhìn thấy hắn ngồi bên phải Tăng Nguyệt Nguyệt thì tự nhiên đi đến ngồi xuống bên phải hắn.
Thấy Ngô Danh ngồi bên tay phải mình, Chung Bình Quân bỗng thay đổi sắc mặt nhưng không ngăn cản anh ta.
Cô vội ngắt lời anh ta:
Bất luận hai người họ rốt cuộc là ai đe dọa ai, ai lừa ai thì anh Bùi và Thiên Thiên hiện đã là một đôi.
Chưa kể đến việc họ là vợ chồng đã có giấy đăng ký kết hôn được đóng dấu đàng hoàng, đúng không?
Ngô Danh gật đầu:
Đúng thế.

Tăng Nguyệt Nguyệt vỗ tay một phát:
Vậy thì đúng rồi, bây giờ anh Bùi và Thiên Thiên đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng gã Chung Bình Quân kia cứ muốn xen vào phá hoại hai người họ.
Đúng là giấu đầu hở đuôi.
Cậu tưởng mình đã giấu rất kỹ.
Lúc bước vào phòng, cậu còn đưa tay che trước ngực như thật.
Đương nhiên là anh ngồi cạnh Phó Thiên Thiên.
Chung Bình Quân đã ngắm chuẩn vị trí bên tay phải của cô ngay sau khi bước vào phòng.
Tuy nhiên, hắn còn chưa ngồi xuống thì một bóng người đã ngồi xuống bên tay phải cô nhanh hơn cả hăn.
Anh nói xem, chúng ta phải làm gì đó, phải không?
Ngô Danh tò mò nhìn cô:
Phải làm thế nào?
Một thoáng ranh mãnh lóe lên trong mắt, cô cười hì hì.

Anh đồng ý hợp tác với tôi rồi phải không?
Anh ta giơ một tay lên:
Hợp tác vui vẻ!
Tăng Nguyệt Nguyệt đập tay vào lòng bàn tay anh ta:
Đây mới là anh em tốt chứ.
Lúc hai người họ đập tay với nhau và đi về phía bên này, Phó Thiên Thiên thoáng nhìn họ.
Thấy họ lén lén lút lút, cô bèn nhắm mắt lại thăm dò.
Cậu ngồi luôn xuống bên cạnh Bùi Diệp không buồn nghĩ ngợi.
Có điều, trước khi bước vào phòng, cậu đã cố ý giấu cúp và huy chương trong áo của mình, để tránh bị Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy lại tơ tưởng đến.
Nhưng trước ngực cậu phồng lên nên ai cũng nhìn thấy.
Chỗ ngồi vốn dĩ là ngẫu nhiên, ai muốn ngồi đâu thì ngồi đó, tất nhiên là hắn không có tư cách ngăn cản Ngô Danh.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Danh hỏi hắn:
Anh Chung, tôi ngồi đây, anh không phiền chứ?
Ánh mắt anh ta lóe lên khi nhìn hắn, hệt như ánh mắt lúc anh ta cầm súng bắn tỉa nhắm thẳng vào hẳn khi ở trong căn cứ tại thủ đô.
Chung Bình Quân như cười như không:
Tất nhiên là không phiền rồi.
Chân Dương là người vào phòng sau cùng.
Trên xe, hắn bị hai người Tăng, Ngô nhìn chòng chọc bằng ánh mắt sắc bén, như thể muốn đâm xuyên qua người hắn.
Tuy vậy, hắn vẫn thản nhiên như không, coi như ánh mắt của họ không hề tồn tại.
Lúc đến nơi, hắn xuống xe với vẻ mặt bình thản.
Lát nữa không biết Trịnh Tiên có ghim thù và tìm cơ hội đánh lại anh ta không? Cái mạng này của anh ta vẫn rất quan trọng.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Cô không hiểu ý anh ta, bèn nói tiếp:
Là thế này, chẳng phải trưởng dòng họ Bùi đã lừa đội trưởng nhà anh sao?

Anh ta sửa lại câu từ của cô:
Không phải là trưởng dòng họ Bùi lừa đội trưởng nhà tôi, mà là đội trưởng nhà tối đe dọa anh ấy, anh ấy...
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Lại là chiêu này.
Động tác này không thể rõ ràng hơn.
Vừa ngồi xuống cậu đã cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi kỳ lạ, bèn liếc nhìn những người xung quanh thì thấy ngoài Phó Thiên Thiên, trên mặt ai nấy cũng nở nụ cười như không, trông rất hiền hòa nhưng lại khiến người ta rờn rợn.
Vì mọi người đều im lặng nên dĩ nhiên cậu cũng cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, cứ ngậm chặt miệng.
Dù T3ăng Nguyệt Nguyệt đã nói Bùi Diệp là chồng hợp pháp của Phó Thiên Thiên, nhưng chỉ dựa vào việc Chung Bình Quân muốn dụ dỗ cô trở thành sát t9hủ để đứng ở vị trí đối lập với đội đột kích Hắc Ung thì tội của hắn không thể tha thứ được.
Ngô Danh tuyệt đối không thể để hắn có b6ất cứ cơ hội nào đạt được mục đích.
Anh ta có chết cũng phải ủng hộ Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên ở bên nhau!
Ngô Danh vội vàng gỡ tay Tăng Nguyệt Nguyệt ra:
Có gì thì nói đàng hoàng, đừng táy máy tay chân!
Tăng Nguyệt Nguyệt lườm anh ta:
Tôi chạm vào anh là phúc của anh đấy.

Đừng, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Ngô Danh cười ha ha và nói.
Trước đây anh ta còn có thể đánh ngang cơ với Trịnh Tiên, nhưng bây giờ anh ta đã không phải là đối thủ của Trịnh Tiên nữa.
Lúc nãy anh ta vừa bắt tay với Tăng Nguyệt Nguyệt đánh Trịnh Tiên một trận.
Thấy vậy, Tăng Nguyệt Nguyệt liền túm lấy cánh tay Ngô Danh:
Ngô Danh, hai chúng ta hợp tác đi!

Hợp tác Hợp tác cái gì?
Chung Bình Quân vô thức liếc nhìn Trịnh Tiên đang bước xuống từ một chiếc xe khác.
Lúc nhìn sang bên này, ánh mắt của anh ta vô cùng sắc lẹm.
Đó là ánh mắt khi nhìn tình địch.
Xe của Chung Bình5 Quân đã bị đàn em của hắn lái đi.
Trên đường đi đến nhà hàng, hắn đi xe của mấy người Bùi Diệp.
Tất nhiên hắn chỉ có thể ngồi cùng xe với Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh.
Lúc này, Bùi Diệp dịu dàng nhìn Phó Thiên Thiên rồi nhìn về phía Chung Bình Quân:
Anh Chung, rất cảm ơn anh về chuyện hôm nay.

Đồ ăn của nhà hàng này cũng được lắm, anh có thể xem thực đơn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.