• 453

Chương 531: Cô có biết phỉ báng sĩ quan tại ngũ sẽ bị khép tội gì không?


Giây tiếp theo, Phó Thiên Thiên né bả vai sang bên cạnh khiến tay Phó Linh Nguyệt bị hất ra.

Cô ta bỗng nhiên mất trọng tâm.
8
Thấy những bậc thang càng lúc càng gần trước mắt, cô ta hét lên thảm thiết.

Nhìn khuôn mặt cô ta tiếp xúc với bậc cầu thang,3 Chân Dương vô thức che mặt mình, người cũng nghiêng theo.
Nhìn thấy ánh mắt đó của anh ta, sắc mặt cô ta càng trở nên xấu hơn.
Quả nhiên là anh ta vẫn còn khao khát Phó Thiên Thiên.
Sau khi nghe cô ta nói vậy, sợ rằng trong lòng anh ta đã tính toán muốn li hôn với cô ta để ở bên Phó Thiên Thiên.
Cũng may Diêm Tiểu Mẫn chỉ sững sờ vào giây sau khi biết chuyện đó.
Cô ta cười nói với Trịnh Thư Thành rằng cô ta không để ý việc anh ta và Phó Linh Nguyệt là vợ chồng, chỉ cần anh ta quan tâm đến cô ta là được.
Điều này khiến lòng tự tin của phái nam trong anh ta được thỏa mãn.
Phó Linh Nguyệt như thể nhìn thấy cứu tinh.
Cô ta nhìn thẳng vào Phó Thiên Thiên đang đứng giữa cầu thang, ánh mắt lóe lên sự căm phẫn.
Chỉ qua vẻ mặt của Trịnh Thư Thành và Phó Minh Thanh, cô ta đã biết là vết thương trên mặt mình nghiêm trọng cỡ nào.
Có điều, anh ta vẫn cảm thấy hơi khúc mắc với việc Phó Linh Nguyệt ép anh ta kết hôn.
Nhưng suy cho cùng hai người họ đã là vợ chồng, ván đã đóng thuyền, dù anh ta không thừa nhận thì cũng chẳng có cách nào.
Dẫu sao thì mặt mũi của cô ta cũng được, kỹ thuật trên giường của cô ta cũng khiến anh ta hài lòng.
Cú va đập đó, cậu nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Vẫn chưa hết. 9
Bậc cầu thang đủ rộng nên sau khi mặt Phó Linh Nguyệt va vào bậc cầu thang, cô ta lẫn thẳng xuống từ bậc cầu thang thứ hai mươi.6
Lúc này, trong lòng Trịnh Thư Thành vẫn còn hơi xúc động.
Đến khi đỡ cô ta dậy và nhìn thấy vết thương trên mặt cô ta, anh ta sợ hãi buông tay, thả luôn cô ta ngã lại xuống đất khiến cô ta đau đến nhe răng.
Ngặt nỗi bây giờ cô ta chỉ khẽ cử động là cả người đau đến mức xuýt xoa, chỉ có thể nhìn Trịnh Thư Thành đang nhìn chòng chọc vào cô ta bằng ánh mắt như nhìn quái vật.
Dù không nhìn vẻ mặt của họ, cô ta cũng có thể cảm nhận được, bởi vì nửa khuôn mặt cô ta đang đau rát.
Cô ta...
đã bị phá tướng.
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên không ngớt.
Sau khi lăn vài vòng, cô ta mới tiếp đất và dừng lại bên chân Trịnh5 Thư Thành.
Anh ta vốn dĩ chỉ nhìn Phó Thiên Thiên nhưng vì Phó Linh Nguyệt đột nhiên lăn từ trên bậc cầu thang xuống, anh ta phải nhìn sang cô ta.
Cô ta lập tức nặn ra hai hàng nước mắt, khóc lóc chỉ về phía Phó Thiên Thiên và chỉ trích:
Chị, em coi chị như chị ruột của em, sao chị có thể đối xử với em như thế? Em suýt ngã trên bậc cầu thang, chỉ vịn vào chị một chút thôi mà chị đấy em ngã từ trên cầu thang xuống, khiến mặt em thành như vậy à?
Phó Thiên Thiên cười khẩy, nhìn cô ta:
Ồ? Ý cô là tôi cố ý đẩy cô ngã từ trên cầu thang xuống?
Cô ta sụt sịt mũi, nói:
Ba ơi, ông ơi, con biết chị vẫn chưa dứt hết tình với Thư Thành.
Nhưng giờ con và Thư Thành đã là vợ chồng.
Dù chị không chấp nhận nổi sự thật này thì chị có thể nói thẳng với con, con có thể trả Thư Thành lại cho chị mà.
Phó Linh Nguyệt nhận ra khi cô ta nói những lời này, Trịnh Thư Thành liền nhìn chằm chằm vào cô ta với đôi mắt sáng ngời.
Không những thế, vết thương này sợ rằng rất khó lành, sau này sẽ để lại sẹo trên mặt.
Điều đó là sự đả kích rất lớn đối với người yêu cái đẹp như cô ta.
Nghĩ vậy, lửa giận của cô ta sắp bùng lên đến nơi.
Thật sự là vết thương trên mặt cô ta quá đáng sợ.
Máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, lan đến tận cằm, trông chẳng khác gì nữ chính trong phim ma.
Bấy giờ ông cụ Phó cũng từ ngoài cửa bước vào.
Phó Minh Thanh đang ở nhà.
Nghe thấy tiếng thét chói tai của Phó Linh Nguyệt thì đi ra từ thư phòng trên tầng hai.
Đứng trên cầu thang, ông ta nhìn thấy cô ta ngã xuống, còn Phó Thiên Thiên và Chân Dương đang đứng giữa cầu thang.

Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
Vì ông ta đã xuất hiện nên Trịnh Thư Thành chỉ có thể chịu đựng nỗi chán ghét mà đỡ Phó Linh Nguyệt dậy.
Do đang rất đau và cũng không còn sức, cô ta chỉ có thể đứng dựa vào anh ta.
Lúc Phó Minh Thanh nhìn thấy vết thương trên mặt Phó Linh Nguyệt, ông ta cau mày, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ.
Lúc đó vừa hay hai vị phụ huynh nhà họ Trịnh cũng ở đó.
Để chứng tỏ thành ý của bản thân, Trịnh Thư Thành đã lấy sổ hộ khẩu và thẻ căn cước của mình, đi cùng cô ta đến Cục dân chính để đăng ký kết hôn.
Hai người cứ thể trở thành vợ chồng.
Dù sao thì hiện giờ cô ta đã là vợ hợp pháp của anh ta.
Đúng vậy, vợ hợp pháp.
Ba tháng trước, cô ta bất ngờ đến tìm anh ta và tuyên bố rằng, nếu muốn cô ta tin là giữa anh ta và Diêm Tiểu Mẫn không có gì thì anh ta phải đi đăng ký kết hôn với cô ta.
Đồ đê tiện Phó Thiên Thiên! Phó Linh Nguyệt nói với giọng đau buồn và tuyệt vọng:
Nhưng chị à, chị thật độc ác, thế mà lại đẩy em từ trên cầu thang xuống, lại hại em bị hủy hoại khuôn mặt.

Ba ơi, ông ơi, hai người phải làm chủ cho con!
Phó Minh Thanh lạnh lùng liếc xéo Phó Thiên Thiên đang đứng giữa cầu thang:
Thiên Thiên, Linh Nguyệt dù gì cũng là em gái ruột của con, sao con có thể nặng tay với con bé như vậy?
Ông cụ Phó chau mày đi tới:
Có phải có hiểu lầm gì đó trong chuyện này không?


Phó Linh Nguyệt gần như nghiến vỡ răng.

Ông cụ Phó quả nhiên rất thiên vị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.